Mà bên kia, Khổng Lập nghe Hàn Thư nói xong liền không nhịn được kinh hãi nói:
- Đó là từ lúc nào? Lang Sa vẫn còn học tập ở Tông Phạm...Đây không phải là hơn ba mươi năm trước sao? Ba mươi năm trước, có người có thể từ người bình thường tu hành đến trình độ Đại tinh vị trung giai sao?
Khổng Lập hoàn toàn không dám tin.
Hàn Vạn nhẹ gật đầu, suy đoán nói:
- Thiên tư của hắn quả thật đáng sợ. Bất quá ta nghĩ có thể khiến hắn nhanh chóng tấn cấp như thế, hẳn là do vật kia.
- Vật kia sao?
Khổng Lập lập tức lộ ra thần sắc kinh hãi, ánh mắt hắn lập lòe, hiển nhiên là đang hấp thu chuyện này. Thật lâu sau, hắn mới nhìn về phía Hàn Vạn, khóe miệng lại lộ ra một vòng vui vẻ lành lạnh vui vẻ:
- Rất tốt, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi...Hiện giờ, ngươi có thể đi chết đi được rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hàn Vạn thần sắc lạnh lùng nhìn hắn. Mà khóe miệng Khổng Lập thì lộ ra một vòng cười lạnh, trong tay lập tức lóe ra hào quang màu vàng chói mắt, vung về phía Hàn Vạn sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn mạnh mẽ bảo trì tư thái lạnh lùng.
PHỐC!
Hàn Vạn tự hỏi mình chạy không khỏi rồi, nếu đã suy nghĩ cho Hàn Thế, hắn tự nhiên không cách nào chống cự hoặc né tránh. Một đao kim mang kia, sinh sinh đánh trên người vốn đã bị trọng thương của hắn, lập tức xuyên thấu qua. Thân thể Hàn Vạn lập tức như một bao tải rách rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-thua/1453715/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.