Chương trước
Chương sau
- Ah?
Trong lòng Lâm Dịch vui vẻ, ngẩng đầu lên, nhưng mặt lại không chút thay đổi.
Thạch Tính giao Huyền Băng Trảm trong tay cho Lâm Dịch, Lâm Dịch nhìn thoáng qua, liền gật đầu:
- n, không tệ.
Thạch Tính lập tức mặt mày hớn hở nhìn Lâm Dịch.
Lúc này hai người đã đến đây được một hai canh giờ rồi, mà Thạch Tính toàn bộ đều dùng để giúp Lâm Dịch tìm sách, bản thân lại không tìm được bản nào. Lâm Dịch cảm thấy có chút không phải với hắn, sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch đột nhiên mở sách ra, để Thạch Tính nhìn thoáng qua sau đó hỏi:
- Ta kiểm tra ngươi một chút, ngươi có biết những thứ này là gì không.
Thạch Tính lập tức ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn Lâm Dịch. Hoàn toàn không biết đối phương vì sao lại đột nhiên kiểm tra mình vấn đề ngu ngốc như vậy.
Nhưng Thạch Tính cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành cung kính hồi đáp:
- Bẩn thiếu gia...Những thứ này gọi là huyệt vị.
- Huyệt vị?
Lâm Dịch ghi nhớ trong lòng, thần sắc bất động nói:
- Vậy ngươi có biết những huyệt vị này có công năng gì không.
Thạch Tính thật sự không rõ Lâm Dịch sao lại đột nhiên hỏi mình các vấn đề mà ngay cả người bình thường trong Cổ Thuật cũng biết này, nhưng hắn cũng chỉ có thể hồi đáp:
- Huyệt vị, nói đơn giản chính là đơn vị chứa đựng năng lượng của nhân thể, thông qua huyệt vị bất đồng, năng lượng mạnh yếu và thuộc tính dẫn phát ra cũng không giống nhau.
- Ah?
Lâm Dịch đã rõ đôi chút. Lập tức nghĩ lại tới mình luyện qua Cửu Chuyển Tử Kim Thân cùng với Huyền Băng Trảm, rõ ràng cùng là năng lượng, vì sao phương thức vận hành lại khác nhau, đến cuối cùng hiệu quả đạt được cũng không hoàn toàn giống nhau chứ?
Bất quá Lâm Dịch cũng không tiếp tục hỏi. Hỏi hai vấn đề này đã khiến đối phương rất nghi ngờ rồi, bất quá đoán chừng hắn sẽ không nghĩ quá xa. Nếu như mình hỏi tiếp, ba lần hỏi thăm vấn đề mà người Cổ Thuật thoạt nhìn rất đơn giản này, chỉ sợ đối phương sẽ thực sự sinh lòng nghi ngờ mất. Cái gọi là bất quá tam a.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu nói:
- Được rồi, xem sách của ngươi đi.
Thạch Tính cũng nghi hoặc vì sao hôm nay Hàn thiếu gia chúng ta lại đột nhiên hỏi mình vấn đề như vậy, bất quá sau khi nghe thấy đổi phương bảo mình đi xem sách, không cần đi tìm sách về phương diện nguyên lý nữa, lập tức không kìm được vui mừng, liên tục nói:
- Cảm ơn thiếu gia, cám ơn thiếu gia...
Sau đó liền hấp tấp chạy đi, nào còn nhớ tới vấn đề Lâm Dịch vừa hỏi chứ? Ở trong lòng Thạch Tính, hắn chưa từng hoài nghi đối phương là Hàn Thế giả. Dù sao, Hàn Thế này đã từng đối mặt với Hàn Vạn, thiên hạ làm gì có công pháp ảo thuật có thể dấu diếm được cường giả đại tinh vị thượng giai chứ?
Thạch Tính không tin, vì vậy hắn chỉ xem hai vấn đề này trở thành vấn đề mà thiếu gia hỉ nộ vô thường này hỏi trong lúc buồn chán mà bỏ qua mất.
Chỗ khác nhau lớn nhất giữa người thông minh và đồ đần chính là trình độ chấp nhất đối với hiện tượng không hợp lý. Nếu đổi thành người thông minh, bọn hắn sẽ không tự giác mà liên tưởng đến đối phương sao lại hỏi vấn đề như vậy? Hơn nữa còn là liên tục hai cái? Dù sao, một cường giả Hạ tinh vị trung giai hỏi vấn đề mà ngay cả người bình thường cũng biết, quả thật có chỗ phi thường không hợp lý, từ đó sẽ khiến bọn hắn hoài nghi và liên tưởng. Mà đồ đần thì không như vậy. Từ điểm này mà nói, Thạch Tính, thực sự cũng không phải là người thông minh.
Không nói đến Thạch Tính có phải là người thông minh không nữa. Bên này, Lâm Dịch lại dùng thời gian hơn nửa canh giờ, nhớ kỹ bốn chiêu đằng sau của Huyền Băng Trảm. Nhưng sau khi nhớ kỹ, nhưng không nhịn được muốn thử một chút. Dựa theo trong sách giới thiệu, uy lực của trảm cuối cùng, cường đại đến khiến người khác không thể tưởng nổi a!
Bất quá cũng may Lâm Dịch lập tức khống chế được loại kích động này của mình. Dù sao, nơi này chính là Cổ Thuật, mà hắn, chỉ là một thiếu gia ăn chơi, một bao cỏ dựa vào uy thế của phụ thân mà tác quái thôi.
Mục đích đầu tiên đã xong, hiện giờ phải bắt đầu mục đích thứ hai, tìm kiếm sách tốt rồi.
Tìm sách trong ba giờ, Lâm Dịch đại khái đã rõ lời của Hàn Thế căn bản là hưu nói vượn rồi. Huyền Băng Trảm và Cửu Chuyển Tử Kim Thân, mặc dù ở trong Cổ Thuật cũng là công pháp nhất lưu. Rác rưởi trong miệng Hàn Thế, căn bản không thể tin được. Bất quá, Lâm Dịch vẫn tin, bên trong Cổ Thuật còn có thư tịch còn mạnh hơn hai môn này nữa.
Chỉ nghĩ thôi cũng có thể nghĩ ra được a? Nếu quả thật hơn cả bí tịch ẩn giấu của Cổ Thuật, có khả năng được đặt ở một nơi chỉ bằng vào thực lực ngoài Trung tinh vị đã có thể đơn giản đoạt được như Phong Vân thư các sao?
Cho nên, Lâm Dịch liền bắt đầu tìm kiếm.
Hàn Vạn lúc trước nói cho hắn công pháp đặt trên giá sách, Lâm Dịch nhìn thoáng qua, sau đó liền buông tha. Không nói đến cái khác, trong đó, căn bản không có công pháp thủy thuộc tính phù hợp với hắn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tìm kiếm những thứ khác thôi. Từ lúc tu hành Huyền Băng Trảm, Lâm Dịch cũng đã biết rõ, công pháp tu hành phải phù hợp với thuộc tính của mình, nếu không, chính là làm nhiều công ít. Cũng không phải nói, một chiêu thức, hắn lấy tới là có thể dùng. Dù sao, tuy rằng có thể lấy năng lượng từ trong thiên địa, nhưng cũng chỉ là đả thông một vài kinh mạch mà năng lượng cần vận hành thôi. Kinh mạch ở những chỗ khác, phải dựa vào mình đi đả thông. Hơn nữa, quá trình đả thông này, không thể làm ẩu được. Hơi không cẩn thận một chút, kinh mạch huyệt vị sẽ phải chịu tổn hại, thậm chí năng lượng cắn trả, dẫn đến chết người.
Đó chính là tẩu hỏa nhập ma mà phía sau những thư tịch này đều có nói đến.
Bất quá có Sinh Linh Quả nơi thân, khả năng Lâm Dịch bị tẩu hỏa nhập ma lại rất nhỏ.
Không nói chuyện phiếm nữa, Lâm Dịch bắt đầu tìm kiếm. Thời gian còn lại của hắn cũng không nhiều lắm. Dù sao, bên ngoài còn có một Lang Sa đang đợi hắn tìm cách cứu viện nữa.
Lâm Dịch và Thạch Tính đang tìm kiếm bí tịch lại không hay biết, Hàn Vạn ở bên ngoài, lại đang bị chọc tức.
Ầm một tiếng vang thật lớn, cái bàn trước người Hàn Vạn lập tức hóa thành tro tàn. Lúc này trong phòng hắn, trước mặt hắn có bốn người đang ngồi.
Bốn người này đều là cường giả đã ngoài Đại tinh vị, có một người bên tay trái còn là cường giả Đại tinh vị thượng giai nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn thấy Hàn Vạn tức giận như thế, lông mày người nọ có chút nhíu lại một chút, lập tức nói:
- Nhị trưởng lão không cần tức giận, chuyện của Lang Sa, chúng ta còn có thể bàn bạc kỹ hơn.
Hàn Vạn nghe vậy mắt liền bắn ra hàn mang nói:
- Thương nghị? Còn thương nghị cái rắm! Khổng Lập lão thất phu kia, chính là chuyên môn muốn đối nghịch với ta! Hừ! Mấy tên phần gia này, cho rằng có một Lý Vân Diệc liền quên đi dòng họ vốn có của Cổ Thuật sao? Lang Sa là của Thế nhi nhà ta, không ai có thể phá hư được chuyện của chúng.
Hắn há to miệng, nhưng lại biến thành một tiếng than nhẹ hỏi:
- Chẳng lẽ...Quả thực chỉ có con đường này để đi sao? Nhưng Đại trưởng lão nhập quan đã chừng một năm, nếu như hắn đột nhiên xuất quan thì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.