Chương trước
Chương sau
Ít nhất, cũng không phải Mộc Nhu có thể đuổi theo. Lâm Dịch trong khoảnh khắc đã thoát ly tầm mắt hắn, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một tia bóng dáng thôi.
Bọn người Mộc Nhu, Tạp Bá Lý lập tức hơi đổi sắc mặt, hiển nhiên cũng là bị tốc độ của Lâm Dịch khiến hoảng sợ.
- Tốc độ thật kinh người!
Thần sắc Tạp Bá Lý khẽ biến nói. Lông mày Khoa Lâm Na cạnh hắn cũng hơi nhiếu, nhưng không có lên tiếng.
Tạp Bá Lý do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngưng tụ ánh mắt nói:
- Đuổi theo!
Kim hệ và hỏa hệ, ở trong dị năng chính là dùng tốc độ nổi danh. Vừa rồi Khoa Lâm Na và Tạp Bá Lý căn bản cũng không triển khai tốc độ cao nhất. Nghe thấy lời của Tạp Bá Lý, chỉ thấy trên người Khoa Lâm Na bộc phát ra một tiếng oanh nhẹ, cả người nàng rõ ràng hóa thành một đoàn hỏa diễm màu đỏ, ầm ầm bay vụt ra ngoài. Tốc độ đâu chỉ tăng lên gấp đôi?
Trên người Tạp Ba Lý theo sát sau lưng Khoa Lâm Na cũng lóe lên kim mang, hóa thành một đoàn năng lượng màu vàng, giống như mũi tên rời cung, theo sát sau lưng Khoa Lâm Na. Hai người bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ, rõ ràng không khác lắm với Lâm Dịch triển khai tốc độ cao nhất. Chỉ trong nháy mắt, cũng đã vượt qua Mộc Nhu, bám chặt theo.
Lâm Dịch quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hai người đuổi theo, nhưng thần sắc lại không chút chấn động. Hắn không chút hoang mang lấy ra từ lòng bàn tay miếng bổn nguyên thải tinh, thân hình lại lắc lư mấy cái, sau đó đã đi tới trước mặt thất thải kết giới.
Không để ý đến người đuổi theo ở đằng sau, Lâm Dịch tế tinh thể ra. Sau một hồi chấn động, ngay khi bọn người Tạp Bá Lý sắp đến gần, một cái lỗ nhỏ xuất hiện. Thân hình Lâm Dịch nhoáng một cái, đã chui ra ngoài.
Cơ hồ cùng lúc khi Lâm Dịch chui ra, Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na cũng chui ra từ trong lỗ nhỏ, Lâm Dịch cũng không có dừng lại, y nguyên không ngừng bay về phía trước. Không trung, vẫn y nguyên bay lả tả bông tuyết nhẹ như tơ.
Trọn vẹn đuổi theo mấy chục km, sau đó thân ảnh Lâm Dịch đã hoàn toàn biến mất trong bông tuyết đầy trời.
Tạp Bá Lý ngừng lại. Sắc mặt có chút nghiêm túc truyền âm:
- Không đúng lắm, đừng đuổi theo nữa!
Khoa Lâm Na ở phía trước hắn lên tiếng ngừng lại. Ánh lửa toàn thân tán đi, nghi hoặc nhìn về phía Tạp Bá Lý.
Thần sắc Tạp Bá Lý cẩn thận quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Hắn cố ý dẫn chúng ta đi ra, chung quanh nơi này, nhất định có người mai phục!
Khoa Lâm Na nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trầm xuống, con ngươi lãnh liệt cũng quét mắt nhìn bốn phía. Thần thức vô cùng khổng lồ của hai người lập tức dò xét ra ngoài, bọn hắn lúc này cách nơi trú quân của Cổ Năng, đã dừng vài chục km rồi. Sau một phen dò xét, lại phát hiện trong phương viến mấy km, căn bản không hề có người khác nữa. Cái này khiến Tạp Bá Lý càng thêm cẩn thận.
- Nhất định là người của Cổ Văn!
Sắc mặt Tạp Bá Lý khẽ biến. Đột nhiên nói ra.
- Trở về!
Không đợi Khoa Lâm Na nói chuyện, Tạp Bá Lý quyết định thật nhanh nói.
Nhưng mà vừa lúc này, những người khác của Cổ Năng cũng đã bay tới, hai người Tạp Bá Lý cảm ứng được, lập tức quay đầu nhìn lại, đúng là bọn người Mộc Nhu!
- Lui về!
Tạp Bá Lý lớn tiếng hô, đồng thời cùng Khoa Lâm Na đồng thời bay về.
Mộc Nhu hơi sững sờ, còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na đã trong nháy mắt lướt qua bên cạnh hắn, lúc này mới nghe được hai chữ lui về!
- Làm sao vậy?
Mộc Nhu sững sờ, xoay người lại. Đã thấy Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na đã bay ra thật xa.
Hơn mười tên trưởng lão đại tinh vị đi sau lưng Mộc Nhu cũng hơi sửng sờ một chút, sau đó mới đi theo bay đi. Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng xem biểu lộ của hai người Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na, liền biết chắc cũng không phải chuyện gì tốt.
Một đoàn người, cứ như vậy vọt về hướng ngược lại.
Nhưng mà, thật sự dễ dàng như vậy sao?
Thần sắc Tạp Bá Lý có chút lo lắng, trong nội tâm càng trở nên bất an. Nhưng mà, vừa lúc đó, trong bông tuyết đầy trời trước người hắn, một đạo thân ảnh, đột ngột xuất hiện. Thẳng người người mà đứng, im im lặng lặng lơ lửng trên không trung.
Tạp Bá Lý phản ứng theo bản năng đột nhiên dừng gấp lại. Khoa Lâm Na ở phía sau hắn cũng phát hiện, cùng hắn đồng thời ngừng lại.
- Lâm Dịch?
Tạp Bá Lý có chút không xác định mà nói.
Đứng trước mặt hai người, là một gã người thanh niên. Tạp Bá Lý sở dĩ không xác định, là vì người này gia trì chiến văn có chút không giống với Lâm Dịch. Nói thí dụ như sau khi Lâm Dịch gia trì chiến văn, thân hình sẽ bạo tăng. Mà người trước mặt này, dáng người y nguyên cao gầy thon dài, tựa hồ so với Lâm Dịch còn cao hơn một chút, nhưng cơ bắp lại không chút khoa trương. Hơn nữa Lâm Dịch sau khi gia trì chiến văn, ấn ký chữ Vương trên trán là màu đỏ, mà không phải màu xanh da trời. Một điểm quan trọng nhất là sau khi Lâm Dịch gia trì chiến văn, đồng tử của hắn sẽ có màu huyết sắc yêu dị, mà không phải băng lam sắc lạnh lùng không mang chút tình cảm nhân loại nào như hiện giờ.
Nhưng hắn thật sự rất giống Lâm Dịch...Đồng dạng ngũ quan, đồng dạng ăn mặc. Nếu như không nói đến đồng tử và ấn ký trên trán, hiển nhiên là một Lâm Dịch khác!
Ngay khi Tạp Bá Lý kinh nghi bất định, Mộc Nhu cùng với một đám trưởng lão Đại tinh vị cũng chạy tới.
- Lâm Dịch?
Mộc Nhu vừa thấy Lâm Dịch ngăn trước mọi người, tuy rằng cũng cảm giác được đối phương tựa hồ có chút không đúng lắm, nhưng lửa giận vừa đè xuống lại tăng vọt. Biểu lộ của hắn dự tợn, sau khi một tiếng khí bạo vang lên, năng lượng màu xanh vô cùng khổng lồ, lập tức lượn lờ bên cạnh của hắn. Hắn tức giận cực kỳ nói:
- Hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Nói xong, muốn nhào tới.
Nhưng mà Tạp Bá Lý khẽ vươn tay, chặn Mộc Nhu. Mộc Nhu lập tức quay đầu quát:
- Để ta qua đó!
Nhưng mà Tạp Bá Lý bản năng cảm giác được Lâm Dịch này có chút không thích hợp, hắn nhìn Lâm Dịch, không để ý đến Mộc Nhu kêu la, lạnh lùng nói:
- Mục đích hôm nay ngươi tới đây để làm gì?
- Giết sạch các ngươi.
Lâm Dịch bình thản nói.
- Chỉ bằng ngươi?
Trong lòng Tạp Bá Lý bỗng nhiên xiết chặt, không biết vì sao, nghe được câu trả lời của Lâm Dịch, bản năng hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ sợ hãi! Tựa hồ đối phương thực sự có thực lực giết sạch bọn mình. Nhưng sau khi chấn động, lại lập tức buộc mình bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc hỏi lại.
Lâm Dịch trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn một cái. Cảm giác kia, tự hồ như đang nhìn một thi thể vậy, khiến trong lòng Tạp Bá Lý không khỏi tim đập nhanh.
- Đáng chết! Để ta qua đó giết hắn!
Mộc Nhu lớn tiếng hô. Nhưng mà Tạp Bá Lý giữ chặt hắn lại, hắn không có cơ hội lao ra.
Lâm Dịch lạnh nhạt quét mắt liếc hắn:
- Ngu ngốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ngươi!...
Gân xanh trên trán Mộc Nhu cơ hồ muốn bục cả ra rồi, hô lớn một tiếng, Tạp Bá Lý căn bản không cách nào giữ chặt hắn xông ra ngoài. Thần sắc dữ tợn, cơ hồ muốn ăn sống Lâm Dịch vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.