Trên người của hắn cũng đang gia trì chiến văn.
Da thịt nguyên bản trắng nõn biến thành một loại xanh nhạt quái dị, trên trán rộng lớn trơn nhẵn lại có thêm một khối lân phiến xanh sẫm ước chừng móng tay. Ánh mắt của hắn nghiền ngẫm, cứ im im lặng lặng đứng đấy, liền có một cỗ uy áp bức nhân lan tràn mà ra. Khí thế cực kỳ kinh người!
Lâm Dịch nhìn hắn một người giằng co bốn người đối phương, nhưng thần sắc lại không chút khiếp đảm, cũng không khỏi thầm than trong lòng. Đều là Đại tinh vị thượng giai, người Cổ Văn có thượng đẳng chiến văn trợ giúp, so với người khác thì mạnh hơn nhiều lắm. Thực lực của Đế Quốc Bạch gia nói là yếu nhất trong mấy tổ chức này cũng có chút không đủ. Mặc dù có lĩnh vực dị năng giả như Bạch Tiếu Thiên, nhưng về mặt công kích cũng phải yếu hơn Cổ Văn vài phần. Mà ngoại trừ Bạch Tiếu Thiên ra, tuy rằng võ giả, dị năng giả đều có. Nhưng không có đặc biệt mạnh. Dị năng không so được với Cổ Năng, võ giả không so được với Cổ Thuật, chiến văn không so được với Cổ Văn. Tuy rằng đều dính vào một chút, nhưng đều là tồn tại kế cuối cả.
Ngay khi Lâm Dịch định gia trì chiến văn, thanh âm của Bạch Tiếu Thiên lại vang lên trong đầu hắn.
- Đừng sử dụng chiến văn, giao cho bọn Bạch Linh xử lý là được rồi.
Lâm Dịch hơi sững sờ. Nhưng nghe ngữ khí không chút vội vã của Bạch Tiếu Thiên, có lẽ bọn người Bạch Linh hẳn là còn tuyệt chiêu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-thua/1453680/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.