Chương trước
Chương sau
Một đường đi tới, khi đến ngày thứ hai, mọi người rốt cuộc tại một ngọn núi đánh chết một đầu ma thú loại phi trùng khó chơi, đoạt được một kiện Thứ Thần Khí phòng ngự. Đây là một viên hắc sắc châu tử* (viên ngọc nhỏ màu đen). Cả hạt châu mơ hồ có một tầng hắc sắc quang mang lượn lờ, thoạt nhìn rất là thần bí. Bạch Tiếu Thiên cũng không rõ được bên trong rốt cuộc ẩn chứa năng lượng gì. Nhưng lực lượng thật sự kinh người. Tuy rằng so với thần khí yếu hơn một ít, nhưng cũng không có yếu hơn nhiều lắm. Mà cái này giúp tốc độ của mọi người nhất thời được đề thăng không ít. Lưu mang đánh lên tầng năng lượng quang tráo cũng chỉ có thể khiến nó sản sinh ba động kịch liệt mà thôi.
Điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi âm thầm may mắn. Hoàn hảo lưu mang thông thường đều là từng đạo xuất hiện. Nếu là xuất hiện theo đoàn e là ai nấy đều thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng tốc độ của mọi người đại tăng, cũng để năng lượng tiêu hao cực nhanh. Rốt cục sắp tới tầng thứ hai, năng lượng hoàn toàn hao hết. Cũng may Bạch Tiếu Thiên tương đối cảnh giác, khi lượng sắp tiêu hao sạch, hắn đã phóng xuất ra lĩnh vực. Hầu như năng lượng trong Thứ Thần Khí vừa ra, liền cảm ứng được. Nhất thời nhắc nhở mọi người, mới mọi người tránh được. Bằng không, e là mọi người sẽ bị biến thành đường hồ lô.
Rốt cục lại cẩn thận phi hành một đoạn nhỏ, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, lập tức hoa mắt lên. cảnh vật xung quanh nhất thời thay đổi.
Hầu như là lại xuyên qua một không gian, mọi người không khỏi hơi kinh ngạc một chút. Trước mặt Lâm Dịch xuất hiện tràng cảnh cùng không gian lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Tử sắc không gian như trước, nhưng mà không gian vẫn coi như bình ổn, lúc này trở nên cuộn trào mãnh liệt. Chỉ thấy phía trước bọn họ, ánh mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi đều là không gian loạn lưu không ngừng phiêu hốt phi hành như dòng xoáy! Mà trong không gian loạn lưu cũng tựa như kỳ tích có tiểu sơn huyền phù tại không trung. Loạn lưu kia lúc ẩn lúc hiện, khi thì duy trì liên tục một đoạn rất dài, khi lại biến mất một đoạn thời gian rất dài khiến người ta căn bản không thể suy nghĩ.
Nhưng mà ngoài những dòng xoáy và sơn phong di động này ra, còn có nhân ảnh xuất hiện! Những nhân ảnh này thân hình chớp động trong dòng xoáy, căn bản không phát hiện phía sau mấy người Lâm Dịch đã đến. Ngay sau khi Lâm Dịch nhìn lên, lại vừa lúc thấy một đạo thân ảnh trong đó cẩn thận bị một đạo vết rách không gian đột nhiên toát ra bên cạnh trực tiếp xé rách thành hai nửa! Một phần thắt lưng cư nhiên trực tiếp biến mất!
Mấy người Lâm Dịch nhất thời kinh hãi trợn trừng mắt! Gia hoả kia căn bản ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp liền mất đi ý thức. Lập tức lại vài đạo vết rách không gian thoáng hiện, nhân ảnh nọ cứ như vậy hư không tiêu thất...
Tất cả mọi người ngây ngốc rồi. Những người này rõ ràng so với bọn hắn tiến nhập tầng thứ hai sớm hơn, nhưng thời gian dài như vậy cư nhiên chỉ đi tới không đến mười dặm sao? Nhìn hắn cẩn thận như vậy, không ngờ trong nháy mắt đã rơi vào kết cục thi cốt vô tồn.
Lâm Dịch hầu như đình chỉ hô hấp. Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất càng nguy hiểm hơn, cái này hắn sớm đã biết. Nhưng lúc này xem ra, đây căn bản là một nơi hẳn phải chết! Cường giả Đại Tinh Vị thượng giai thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị vết rách không gian thoáng hiện xé rách thành mảnh nhỏ. Đó là tình huống đáng sợ cỡ nào?
- Uy lực quả nhiên cũng lớn hơn nhiều. Mấy tầng trước, còn có thể xuyên qua khe hở nhỏ, lúc này cư nhiên đã hoàn toàn biến mất. Xem ra cũng chỉ có thể dựa vào uy lực của thần khí.
Bạch Tiếu Thiên thật sâu thở một hơi, nhìn đạo thân ảnh kia biến mất, lộ ra nhãn thần kinh sợ, lại thở dài một hơi.
- Cũng không biết có thể kiên trì đến cuối cùng hay không. Nếu có thể có thêm thần khí, liền càng nắm chắc hơn. Xem ra cũng chỉ có thể dùng phương thức như tại tầng thứ nhất đi qua. Chỉ là ma thú tầng này đều tương đối lợi hai. Hi vọng chúng ta đừng gặp phải ma thú đủ để địch lại Thiên Vị Cảnh là tốt rồi.
Bạch Tiếu Thiên than nhẹ bất đắc dĩ nói. Nói xong, trong tay quang hoa chợt lóe, Hộ Thiên Thuẫn nhất thời xuất hiện trên tay hắn. Chỉ nghe tưng một tiếng vang nhỏ, một quang hoa trong suốt mơ hồ đem mọi người bao phủ.
- Dùng tốc độ cao nhất đi tới!
Hít sâu một hơi, sau đó, Bạch Tiếu Thiên ánh mắt lạnh lùng, cũng không để ý tới một vài người đang cẩn thận tránh né ở cách đó không xa. Tốc độ toàn bộ khai hỏa, hoàn toàn không nhìn vết rách không gian thỉnh thoảng thoáng hiện kia. Bất quá trong nháy mắt, đã từ bên cạnh bọn họ chợt lóe mà qua. Lâm Dịch quay đầu liếc mắt nhìn vừa lúc thấy Tà Quân cầm Ngân Nguyệt, đang đứng trong những người này. Mà Hỏa Đế cùng hắn tiến nhập nơi này đã không thấy. Nếu không phải đã đi xa, chính là đã ngã xuống. Bất quá khả năng phía sau rõ ràng lớn hơn một chút. Mà Tà Quân lúc này đang sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cảnh giác, một đạo không gian vết rách xuất hiện, Ngân Nguyệt trong tay hắn nhất thời ngăn lại chỗ vết rách. Ngân mang hiện lên, đã đem vết rách không gian kia chống đỡ. Xem ra hắn đã đem thần khí công kích này coi như thần khí phòng ngự.
Nhìn thấy đám người Lâm Dịch dưới sự bảo vệ của Hộ Thiên Thuẫn cấp tốc đi tới, biểu tình trên mặt Tà Quân hơi động một chút. Nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng, tại địa phương này, không ai lại tùy tiện cứu giúp người nào cả.
Lâm Dịch không khỏi than nhẹ một tiếng. Nghĩ đến Tà Quân và Hỏa Đế thực lực đều là không tầm thường. Ở trên đại lục tuyệt đối là tồn tại tối đỉnh phong. Nhưng khi đến nơi này, một thân thực lực lại không thể thi triển ra được, đúng là khổ không thể nói, Tà Quân còn toát ra biểu tình chỉ có kẻ yếu mới có như vậy, còn Hỏa Đế càng là sinh tử không rõ, đích xác làm cho người ta cảm khái.
Bất quá Lâm Dịch cũng không có hảo tâm đến mức yêu cầu Bạch Tiếu Thiên dừng lại bang trợ Tà Quân cùng nhau vượt qua. Ở chỗ này thời gian chính là sinh mệnh. Thần khí gia trì nhưng cũng không kéo dài.
Bay ra ước chừng mười dặm, Bạch Tiếu Thiên sắc mặt hơi tái nhợt nói:
- Đi ngọn núi bên trái.
Lời nói của hắn vừa dứt, nhất thời hướng bên trái. Mọi người cũng đuổi theo. Vết rách không gian vẫn không ngừng duy trì. Một cổ hấp lực thật lướn khiến người ta sợ hãi để mấy người Lâm Dịch trong lòng vô cùng kinh hãi. Vô luận là lão giả Bạch Tất, hay là cô nàng Bạch Liên Thanh kia. Thậm chí Bạch Linh dáng dấp thiếu niên kia, sắc mặt đều là vô cùng khẩn trương.
- Mọi người phải chú ý. Tầng này ma thú cũng không như ma thú tầng thứ nhất. Lâm Dịch, ngươi có thể gia trì chiến văn. Bằng không e là không có biện pháp chống đỡ.
Trong lúc phi hành, Bạch Tiếu Thiên sắc mặt tái nhợt vẫn nói rất nhanh. Hiển nhiên sử dụng thần khí để năng lượng của hắn tiêu hao nhanh chóng.
Lâm Dịch gật đầu, không nói gì. Nhưng thân thể nhất thời bộc phát ra một trận huyết hồng sắc quang mang! Sau một lát, hắn gia trì chiến văn xuất hiện ở trước mặt mọi người. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Hôm nay hắn biến thân lại có một chút biến hóa. Nguyên bản bộ lông tuyết trắng cư nhiên mang theo vài phần ám kim sắc! Chỉ là nhìn đã khiến mọi người cảm thấy ngoài cường độ tuyệt đối không kém! Mặt hổ hung bạo, bởi vì bộ lông ám kim sắc càng có vẻ vô cùng cuồng bá.
Lúc này hắn đã khôi phục dáng dấp trước khi sử dụng Nạp Hình Giới. Mấy người xung quanh cũng không nhịn được quay đầu, liếc hắn một cái. Trong đôi mắt đẹp của Bạch Liên Thanh càng lộ ra biểu tình kinh ngạc. Bọn họ có thể cảm giác được, thực lực của Lâm Dịch đã hoàn toàn thay đổi!
Bạch Tiếu Thiên cũng có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn, lập tức cảm khái nói:
- Không hổ làBạch Hổ chiến văn của Cổ Văn. Cổ Văn có thể hùng bá thiên hạ nhiều năm như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân.
- n.
Đôi đồng mâu huyết sắc của Lâm Dịch hơi lóe ra một chút, đạm nhiên ân một tiếng. Sau khi biến thân, tính cách của hắn cũng bị ảnh hưởng một ít.
Bạch Tiếu Thiên lơ đểnh, nhưng lúc này hắn đã sắp đến cực hạn của bản thân. Năng lượng của Hộ Thiên Thuẫn đã bắt đầu có chút lóe ra. Bạch Tiếu Thiên quát:
- Tốc độ nhanh lên!
Bá! Hộ Thiên Thuẫn bao vây lấy mấy người, rốt cuộc đi tới trước ngọn núi kia. Cùng lúc trước giống nhau, một đạo cấm chế mịt mờ xuất hiện ở trước mắt mọi người. Nhưng chỉ cảm ứng liền biết một tầng cấm chế này không phải tầng thứ nhất có thể bằng được.
Lâm Dịch không nói thêm gì, không đợi Bạch Tiếu Thiên mở miệng, hắn đã lao tới trước cấm chế, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, lập tức tay phải giơ lên, chợt một ngón tay đâm lên cấm chế!
Ầm! Tựa như tiếng sấm vang lên, mấy người Bạch Tất kinh hãi nhìn về phía Lâm Dịch. Một chỉ kia đã hoàn toàn vượt qua lực lượng của một gã Đại Tinh Vị thượng giai cường giả bình thường!
Chỉ thấy một tầng huyết sắc quang mang từ đầu ngón tay của Lâm Dịch lan tràn ra ngoài, trong khoảnh khắc đem cả bạch sắc cấm chế bao trùm. Chỉ nghe một tiếng tan vỡ thanh thúy, cấm chế nhất thời hóa thành tinh mang khắp bầu trời.
- Mau vào! Mọi người cẩn thận!
Bạch Tiếu Thiên bay vào, đồng thời kết giới Hộ Thiên Thuẫn cũng mờ dần rồi lập tức biến mất. Tình hình phía dưới nhất thời rơi vào trong mắt mọi người. Vẫn là một tòa thạch đầu sơn, không có lục sắc.
Bạch Tiếu Thiên thần sắc khẩn trương nhìn khắp nơi, còn chưa có cấp bách thở ra một hơi, trong lòng chợt căng thẳng, trầm giọng quát lên:
- Tránh mau!
Nói rồi, liều mạng một ngụm khí lực cuối cùng, tạo ra năng lượng của Hộ Thiên Thuẫn!
- Bồng!
Hầu như trong nháy mắt năng lượng Hộ Thiên Thuẫn tạo ra, một đạo hư ảnh hung hăng đánh lên Hộ Thiên Thuẫn! Khiến người ta kinh hãi là Hộ Thiên Thuẫn cư nhiên bị va chạm này nhất thời hóa thành tinh mang khắp bầu trời, mà thân thể Bạch Tiếu Thiên càng quay cuồng bắn ra ngoài. Bay ra chừng nghìn thước, mới dừng lại được. Thình lình nhìn phía Hộ Thiên Thuẫn trong tay, dĩ nhiên đã hoàn toàn ảm đạm vô quang.
- Đây là...?
Con mắt Bạch Tiếu Thiên nhất thời trợn lớn, lập tức ánh mắt cảnh giác nhìn quét bốn phía. Sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc một mảnh nghiêm trọng.
Mấy người Lâm Dịch cũng không có bị công kích, thấy Bạch Tiếu Thiên sắc mặt tái nhợt bị đụng bay ra ngoài, nhất thời ánh mắt gắt gao dò xét bốn phía. Nhưng lại không có phát hiện cái gì khả nghi.
- Đại nhân, ngươi không có việc gì chứ?
Nhìn quét một vòng, không phát hiện cái gì, Bạch Liên Thanh quay đầu nhìn về phía Bạch Tiếu Thiên, có chút quan tâm hỏi. Nhưng nàng còn chưa nói xong, Bạch Tiếu Thiên sắc mặt căng thẳng, thất thanh hô lên:
- Mau tránh ra!
Tốc độ phản ứng của Bạch Liên Thanh cũng không chậm, biến sắc, liền tránh ra...Nhưng, tốc độ của nàng chung quy không có nhanh bằng đoàn hắc ảnh kia. Hầu như ngay khi thân hình nàng sắp triển khải, đoàn hắc ảnh kia đã trực tiếp từ trong thân thể nàng xuyên qua, lập tức chợt lóe liền biến mất không thấy. Mà Bạch Liên Thanh trợn trừng mắt, bộ dáng tựa hồ không thể tin được, thân thể từ không trung rơi xuống dưới.
Lâm Dịch phản ứng đầu tiên, thân hình nhoáng lên, đã đi tới bên cạnh Bạch Liên Thanh. Trong tay lục mang bắn ra, đánh lên người Bạch Liên Thanh. Đồng thời, một tầng tinh lam sắc quang mang xuất hiện quanh người nàng. Bạch Linh, Bạch Tất, Bạch Tiếu Thiên ba người cũng nhất thời tụ tập qua.
- Liên Thanh!
Xem ra, ba người cùng Bạch Liên Thanh quan hệ cũng không tệ, thần sắc đều có chút khẩn trương. Lâm Dịch đem thủy màng bao vây lấy Bạch Liên Thanh đưa cho Bạch Linh, ánh mắt nhìn quét bốn phía, lạnh lùng nói:
- Nàng không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!
Bạch Liên Thanh sắc mặt tái nhợt, vẫn đang hôn mê. Nhưng nàng thụ thương chỉ là bụng, Lâm Dịch trong nháy mắt cho nàng một ít sinh khí của Sinh Linh Quả, sau đó lại dùng Thủy hệ dị năng tư nhuận vết thương. Tuy rằng đã hôn mê, nhưng có nguy hiểm tính mạng.
- Cảm ơn ngươi Lâm Dịch!
Bạch Linh nhất thời cảm kích nói rằng. Lâm Dịch cũng không để ý đến hắn, mà tựa như có chút suy nghĩ nhìn xung quanh, ánh mắt du động.
Bạch Linh còn định nói gì, con mắt Lâm Dịch chợt sáng ngời, chỉ cảm thấy một cổ thanh phong phát ra. Thân ảnh Lâm Dịch cư nhiên cứ như vậy biến mất. Lập tức chỉ nghe một tiếng chi! kêu thảm thiết, một đoàn hắc ảnh thoáng hiện ngoài trăm thước, trong nháy mắt lại biến mất. Lập tức thân hình Lâm Dịch lộ ra.
- Tốc độ thật nhanh!
Mọi người kinh ngạc đến ngây người! Bọn họ đều thật không ngờ, tốc độ của Lâm Dịch cư nhiên nhanh đến mức này?
Mặc dù là dưới sự tập toàn lực của ba cường giả Đại Tinh Vị thượng giai, cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy lưỡng đạo hôi ảnh không rõ, tốc độ cực nhanh, có thể nói là kinh khủng!
- Đây là loại ma thú gì? Tốc độ cư nhiên nhanh đến loại trình độ này?
Con mắt Bạch Linh chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của lưỡng đạo hôi ảnh. Chỉ thấy tại không trung, lưỡng đạo hôi ảnh không ngừng ầm ầm tiếp xúc. Nhưng mà cường độ không gian này so với không gian bên ngoài cũng mạnh hơn không ít, chỉ nghe tiếng va chạm vang lên bốn phía, mỗi một lần đều vượt lên trước cường độ lực lượng của Đại Tinh Vị thượng giai. Cũng chỉ là xuất hiện từng đạo không gian ba văn, không có xuất hiện vết rách không gian. Nhưng mấy người Bạch Linh lại căn bản không ra tay được.
- Thảo nào đại nhân lúc đầu muốn tìm hắn...
Trong lòng Bạch Linh âm thầm suy nghĩ. Không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiếu Thiên ở bên sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, thoạt nhìn rất là mệt mỏi, lại đang run sợ. Vì ánh mắt Bạch Tiếu Thiên mà cảm thấy tán thán.
Ngày đó Lâm Dịch lấy thực lực Đại Tinh Vị trung giai gia nhập bọn họ. Tuy rằng ba người cái gì cũng không có nhiều lời, nhưng trong lòng ít nhiều có chút coi thường. Dù sao, Đại Tinh Vị trung giai so với thượng gia yếu hơn không ít. Tại địa phương cực độ nguy hiểm như Cực Trú Hàn Viên, có một gánh nặng căn bản là hành vi tìm chết. Nhưng mà Bạch Tiếu Thiên dù sao cũng là đầu lĩnh của đội ngũ lần này, quyết định của hắn ba người cũng không tiện phản bác. Chỉ là đều thầm nghĩ khi có nguy hiểm, có thể giúp thì giúp Lâm Dịch một tay, thực sự ngay cả chính mình cũng không rảnh, vậy đành nghe theo mệnh trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.