Chương trước
Chương sau
Cười xong, Bá Đế mới hỏi:
- Ngươi cũng bị phong ấn? Ừm. Đến đây, để ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn.
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, hắn nhanh chóng gật đầu. Quang mang thanh sắc trên người Bá Đế lóe lên, người xung quanh bị thanh mang khiến sững sờ. Lại thấy Bá Đế ở trước mặt Lâm Dịch liền biết rõ hắn đang muốn làm cái gì. Cả đám đều tự động rời chỗ, nhìn tràng diện bên trong.
Chỉ thấy quang mang thanh sắc trên người Bá Đế càng lúc càng thịnh, cuối cùng thanh mang tiến nhập vào trong cơ thể Lâm Dịch. Lông mày Lâm Dịch hơi chút nhíu chặt, hắn cảm giác một cỗ lực lượng khủng bố đang chậm rãi xé rách thân thể của hắn.
Chẳng qua phần đau đớn này so với thống khổ của dị năng thức tỉnh trước đây cùng với chiến văn thức tỉnh ngay sau đó đều không thể so sánh...Quá trình vài phút, Lâm Dịch chỉ hơi nhíu mày một chút, nhưng cổ họng đều không thốt ra một tiếng.
Trong mắt Bá Đế không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng. Sau một lát, một đạo kim mang bị bức ra khỏi cơ thể Lâm Dịch, bị cắt ầm ầm tới không trung, sau đó biến mất không thấy gì nữa. Mà thanh sắc quang mang trên người Bá Đế cũng hoàn toàn biến mất. Lâm Dịch chỉ cảm thấy năng lượng trong thiên địa cơ hồ đang dũng mãnh tiến vào thân thể hắn...Cảm giác có lại được lực lượng lại lần nữa trở về trên người.
- Quả nhiên thoải mái...
Lâm Dịch không khỏi cảm khái một tiếng, lập tức quay sang Bá Đế cười nói:
- Cảm ơn bá bá.
Bá Đế gật đầu, hắn nhìn sang phía Lâm Cường nói:
- Vân Hiên huynh đệ, việc ngày hôm nay có thể coi như một đoạn giai thoại. Thế nhưng dù sao đây cũng là địa bàn Cổ Năng, chúng ta không nên ở lâu. Ta thấy không bằng rời đi ngay lúc này.
Lâm Cường đồng ý gật đầu, hắn liếc một vòng xung quanh rồi mở miệng nói:
- Xin mọi người yên tĩnh một chút, để Lâm Cường nói vài lời.
Tiếng cười xung quanh lập tức lắng xuống, cả đám nhìn về phía Lâm Cường.
Lâm Cường nhìn bốn phía một lần nữa, hít sâu vào một hơi, sau đó nói:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, thế nhưng Vân Hiên vẫn muốn cám ơn chư vị huynh đệ đã trợ giúp. Nếu như không phải các ngươi, Băng nhi cũng không có khả năng ở lại bên cạnh ta. Mà Dịch nhi, rất có thể bị người Cổ Năng giết hại. Tuy rằng ta biết rõ những lời này không có ý nghĩa...thế nhưng vào lúc này, trừ một tiếng cám ơn ra. Vân Hiên thực sựu không biết nói lời gì cả - Cám ơn!
Nói xong, hắn khẽ khom người xuống thật sâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Mọi người lập tức hô:
- Vân Hiên huynh đệ quá lời rồi.
- Sao lại còn nói tạ ơn làm gì?
...
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không cần cảm tạ.
Nhưng Lâm Cường ngẩng đầu lên, hắn giơ tay, mọi người mới dần dần yên tĩnh lại, nghe hắn nói:
- Cho dù như thế nào, sự tình ngày hôm nay, Vân Hiên luôn ghi nhớ. Về sau chư vị huynh đệ có bất kỳ chuyện gì ở nơi đâu...Chỉ cần Vân Hiên biết rõ. Vân Hiên cũng không ngại chạy xa vạn dặm tới giúp.
- Ha ha...nếu không có việc này, chẳng lẽ chư vị huynh đệ gặp chuyện không may, Vân Hiên huynh đệ còn có thể ngồi yên không quan tâm sao?
- Không nói lời khách sáo. Đều là huynh đệ, nói nhiều lại trở thành quá khách khí.
- Đúng đấy, đúng vậy nha...
Lâm Dịch nghe thanh âm cười toe toét xung quanh, trong lòng hít sâu vào một hơi...Lúc này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được những ma thú trước mặt trợ giúp người nhà chính mình là từ trong tâm, thì ra lại thật sự rõ ràng như thế.
- Thì ra ma thú...cũng không đáng sợ giống như trong truyền thuyết a.
Lâm Dịch suy nghĩ trong lòng.
- Tốt. Những chuyện khác ngày sau hãy nói. Chuyện này hôm nay chấm dứt tại đây. Mọi người cũng mang những tiểu huynh đệ của chính mình rời đi. Dù sao ở đây vẫn là địa bàn của Cổ Năng.
Bá Đế đột nhiên mở miệng nói. Mọi người nghe vậy đều cảm thấy có đạo lý, cả đám nhanh chóng gầm lên những tiếng kêu quái dị. Ánh sáng trắng hiện lên, mỗi người đều bay tới một hướng khác nhau...mà vô số ma thú trên mặt đất cũng nhanh chóng chạy ầm ầm theo sau lưng ánh sáng trắng đó. Tản đi khắp nơi...
- Vân Hiên huynh đệ, đệ muội, bước tiếp theo các ngươi định làm gì? Ta sợ...người của Cổ Năng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chờ tới khi tất cả mọi người rời khỏi, Bá Đế mới quay đầu lại nhìn về phía bọn người Lâm Cường.
Lâm Cường không khỏi nhíu mày một chút, sau lập tức cười nói:
- Đại ca yên tâm. Sau khi rời khỏi đây, Vân Hiên sẽ tới địa phương của chính mình.
Bá Đế nghe vậy mới gật đầu nói:
- Tốt, ta tiễn đưa các ngươi rời đi. Về sau nếu có chuyện gì cứ đi tới Cực Trú Sơn Hoa ở bên ngoài Cực Trú Hàn Viên tìm ta.
Lâm Cường gật đầu, cuối cùng bốn người Lâm Cường, Vân Băng, Lâm Dịch cùng với Bá Đế nhanh chóng bay thẳng về phía chân trời, biến mất không thấy gì nữa.
...Thời gian nhanh chóng trôi qua. Bốn người đề phòng người Cổ Năng truy kích cho nên suốt đường đi không dám ngừng lại thở một hơi. Phi hành trọn vẹn năm sáu ngày, khoảng cách từ Cổ Năng tới đây ước chừng hơn một nghìn km thì mới dừng lại.
- Có lẽ hiện giờ coi như an toàn. Chúng ta chia tay tại đây.
Bá Đế nhìn xung quanh một chút, sau đó cười nói với Lâm Cường.
- Đại ca, bảo trọng.
Lâm Cường gật đầu, sau đó nói.
Bá Đế tức thì gật đầu đáp lại một tiếng:
- Bảo trọng.
Nói xong, thân hình hắn hóa thành một đạo thanh mang bay vụt về hướng bắc...
Nhìn theo bóng lưng của Bá Đế biến mất phía chân trời, Lâm Cường không khỏi hít sâu vào một hơi, lộ vẻ mỉm cười.
- Hiên ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Mãi cho tới lúc không còn nhìn thấy bóng lưng Bá Đế nữa, Vân Băng mới quay đầu nhìn về phía Lâm Cường. Mà Lâm Cường lại không nói gì...hôm nay cha mẹ hắn đều có tại đây, phận làm con như hắn tự nhiên không cần lo lắng. Hiện giờ người một nhà vừa mới tụ tập cùng một chỗ, hắn cũng không có ý định rời đi.
Lâm Cường suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Trước tiên chúng ta tới hành tỉnh Lý Khắc để tụ họp cùng Yến nhi, sau đó mới quyết định.
- Yến nhi...
Lâm Cường nói khiến Vân Băng lập tức nhớ lại con gái của mình. Từ lúc nàng rời đi, con gái vẫn còn trong tã lót...trong lòng lập tức run rẩy rất nhỏ.
Thấy ánh mắt sững sờ của Vân Băng, Lâm Cường tự nhiên biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng níu tay nàng, ôn nhu nói:
- Điều này không thể trách nàng. Chỉ có thể trách ông trời...được rồi, cuối cùng người một nhà chúng ta cũng đoàn tụ. Đừng có suy nghĩ quá nhiều, được không nào? Nếu như Yến nhi biết được nàng còn sống, nhất định sẽ vui vẻ vô cùng...
Vân Băng nghe vậy thoáng run nhẹ thân thể, nàng hít sâu vào một hơi, nở một nụ cười hung hăng gật đầu...đúng vậy a, hiện giờ chướng ngại lớn nhất để người một nhà chính mình tụ họp đã bị bài trừ. Lúc này bằng vào thực lực của người nhà chính mình, trừ phi ba Đại trưởng lão của Cổ Năng đồng thời ra tay, nếu không không còn ai có thể tạo tổn thương tới bọn họ. Không còn ai có thể tách được bọn họ ra...không còn ai.
Vì vậy, Lâm Cường cùng người nhà nhanh chóng đi tới một thành thị lớn gần đó...tuy rằng phải đi tụ họp cùng Yến nhi thế nhưng bọn họ cũng muốn bảo vệ nàng. Dùng thực lực của Cổ Năng sẽ không khó để tìm ra chỗ ở của Lâm Yến. Nếu như Cổ Năng có thể bắt lấy Yến nhi một lần nữa...đến lúc đó nghĩ cách cứu viện chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
- Đáng chết, bọn chúng trốn quá nhanh.
Cổ Năng, trong phòng Tạp Bá Lý, Mộc Nhu cắn răng, đôi mắt tràn đầy oán độc.
Tạp Bá Lý ở bên cạnh cùng âm trầm...Khoa Lâm Na vẫn lạnh lùng như trước, không nhìn ra bất kỳ tâm tư nào. Chẳng qua nhìn từ con mắt của nàng, thật không khó tưởng tượng trong lòng nàng cũng cực kỳ phẫn nộ.
Sự kiện lần này, Cổ Năng bị đả kích rất lớn. Trong năm hệ Đại trưởng lão thì Đại trưởng lão Thổ hệ Khắc Lai Áo đã chết, Đại trưởng lão Thủy hệ Thủy Ngưng phản bội. Hơn nữa một đám trưởng lão bình thường bị Lâm Dịch giết chết, trong đó Hạ tinh vị mười hai người, Trung tinh vị năm người, Đại tinh vị một người.
Tổn thất như vậy đối với Cổ Năng mà nói không thể nghi ngờ là cực kỳ to lớn...chỉ một mình Thủy Ngưng phản bội cũng đủ để nguyên khí Cổ Năng đại thương.
Nếu không như vậy, làm sao khiến cho bọn người Tạp Bá Lý phẫn nộ...rõ ràng bông hoa tai đã tới tay, lại bởi vì Tạp Bá Lý ái tài mà vứt bỏ. Điều này làm sao khiến hắn có thể chịu được?
- Ta đã nói sớm giết tên Lâm Dịch kia, ngươi hết lần này tới lần khác muốn mời hắn gia nhập. Hiện giờ thì tốt rồi, người không được cũng thôi, ngay cả bông hoa tai cũng bị mất.
Mộc Nhu càng nghĩ càng phẫn nộ, hừ lạnh đối với Tạp Bá Lý.
Sắc mặt Tạp Bá Lý lập tức phát lạnh...trong lòng hắn cũng vô cùng bực bội, hiện giờ Mộc Nhu rõ ràng đang muốn phát tiết lên người hắn sao?
- Mộc Nhu, chú ý ngôn từ của ngươi.
Trong mắt Tạp Bá Lý lộ ra hàn ý.
Mộc Nhu hừ lạnh nói:
- Chú ý ngôn từ của ta? Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như lúc trước nghe ta, vậy bây giờ làm sao có nhiều chuyện phát sinh như vậy?
Con mắt Tạp Bá Lý trừng lớn, Mộc Nhu không chút yếu thế nhìn lại hắn...tuy rằng dị năng của Tạp Bá Lý vừa vặn khắc chế hắn thế nhưng dù sao cả hai đều là cường giả Đại tinh vị thượng giai, tuy rằng Mộc Nhu cố kỵ thế nhưng cũng không e ngại hắn.
Tạp Bá Lý lạnh lùng nhìn hắn thật lâu, thế nhưng lúc sau chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm...Mặc dù ngữ khí của Mộc Nhu khiến hắn rất tức giận nhưng Tạp Bá Lý cũng biết...lần này quả thật là hắn làm sao. Dù sao đều là cường giả Đại tinh vị thượng giai, Tạp Bá Lý cũng không kỳ vọng Mộc Nhu cung kích đối với hắn.
Huống hồ...hiện giờ Cổ Năng đã có chút hỗn loạn, thật sự không thể phát sinh nội loạn nữa.
- Bớt tranh cãi đi. Vấn đề hiện giờ là...bước tiếp theo, chúng ta nên làm cái gì?
Khoa Lâm Na ở bên cạnh mở miệng nói.
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm...tuy rằng hắn không e ngại Tạp Bá Lý thế nhưng Tạp Bá Lý vẫn khắc chế hắn. Mộc Nhu cũng không phải đồ đần, nói Tạp Bá Lý vài câu như vậy xong, hắn cũng không nói gì thêm nữa. Không thể bức nhau quá mức, vạn nhất trở mặt...Mộc Nhu cũng không muốn chứng kiến cảnh đó.
Lông mày Tạp Bá Lý xiết chặt, hắn nói:
- Hiện giờ bọn chúng đã trốn xa như vậy, cho dù muốn truy đuổi cũng không kịp. Chẳng qua...bọn chúng còn một đứa con gái tại hành tỉnh Lý Khắc. Bắt được nàng...sẽ còn cơ hội.
- Ngươi nói Lâm Yến sao?
Trong mắt Tạp Bá Lý lộ ra hàn khí:
- Đúng vậy, chính là Lâm Yến...bông hoa tai kia là tình thế bắt buộc của ta.
Mộc Nhu cùng Khoa Lâm Na thoáng chau mày, cả hai đều không nói gì thêm...trên thực tế bọn họ cũng suy nghĩ giống như Tạp Bá Lý. Bông hoa tai kia là tình thế bắt buộc phải có...
Hành tỉnh Lý Khắc. Hiện giờ đang là giữa tháng bảy, hạ thu giao mùa. Tuy rằng phía cực bắc của hành tỉnh Y La có tuyết rơi thế nhưng hành tỉnh Lý Khắc lại chỉ có màu xanh dạt dào, tràn đầy sinh cơ.
Học viện Dị Năng, phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lạp Cổ Kỳ đang vùi đầu vào bàn viết cái gì đó. Đột nhiên hắn giơ tay gõ đầu một cái, khẽ chau mày, không khỏi quay đầu nhìn lại phía sau...Chỉ thấy sau lưng ẩn ẩn hiện hiện một tia sáng màu trắng. Lạp Cổ Kỳ nghi hoặc hỏi:
- Là ai?
Thế nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, vỗ lên kệ sách vài cái, chỉ nghe thanh âm ken két vang lên, giá sách từ từ mở ra lộ ám các ở bên trong. Một tia sáng nhỏ màu trắng đang lóe lên từ cửa không gian truyền tống trận nằm im trong bóng tối.
Lạp Cổ Kỳ đi vào phía trước cửa không gian truyền tống trận, để tay lên trên viên tinh thể.
Một hồi tia sáng trắng lập lòe phát ra, ở chính giữa cửa không gian truyền tống trận xuât hiện một khe hở màu trắng. Sau một lát, khe hở bắt đầu nhộn nhạo, một đạo nhân ảnh xuất hiện.
- Trát Ma Nhĩ? Ngươi tìm ta có việc gì?
Chỉ thấy trên mặt kính là một gã đại hán bề ngoài hào phóng, chính là môn chủ Vũ Môn Trát Ma Nhĩ tại Thạch Nguyên thành.
- Hiệu trưởng đại nhân, đã lâu không gặp.
Trát Ma Nhĩ cười lớn ân cần hỏi thăm.
Lạp Cổ Kỳ cũng khẽ cười cười, sau đó liền hỏi:
- Tìm ta có việc gì?
Trát Ma Nhĩ cười nói:
- Là thế này, có mấy bằng hữu nhờ ta liên hệ với ngài, muốn ngài tới bên kia.
- Bằng hữu?
Lạp Cổ Kỳ không khỏi sững sờ, lập tức tò mò hỏi:
- Ai vậy?
Trát Ma Nhĩ thần bí nói:
- Đến lúc đó ngài sẽ rõ. Hiện giờ ta đang chờ bọn họ chạy tới đây.
Lạp Cổ Kỳ vô cùng nghi hoặc, thế nhưng thấy thân ảnh Trát Ma Nhĩ biến mất trong tia sáng bạc. Hắn không khỏi có chút nghi hoặc...Trát Ma Nhĩ vậy mà dám liên hệ với chính mình. Như vậy bằng hữu trong miệng hắn chính là người mình đã biết? Nếu không...cho dù hắn có mấy lá gan cũng không dám để cho người xa lạ tới trong khi không được sự đồng ý của chính mình.
- Sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là...Lâm Dịch?
Lạp Cổ Kỳ không khỏi tò mò suy đoán, thế nhưng khi nghĩ tới Lâm Dịch, Lạp Cổ Kỳ không khỏi lắc đầu...bởi vì Trát Ma Nhĩ nói là mấy bằng hữu. Mà cho tới bây giờ Lâm Dịch đều độc lai độc vãng.
Suy đoán không có kết quả, Lạp Cổ Kỳ liền thôi không liên tưởng nữa. Tia sáng bạc tại cổng không gian truyền tống trận trở nên rực rỡ...Lạp Cổ Kỳ liền lùi lại về sau mấy bước, để cho người mới tới có chỗ trống đi vào.
Sau một lát, tia sáng bạc đã chói rọi cả căn phòng thành một mảnh quang mang màu trắng. Lạp Cổ Kỳ không khỏi híp hai mắt lại.
Một hồi quang mang sáng lên, một đạo nhân ảnh xuất hiện từ trong tia sáng bạc đi ra ngoài. Lạp Cổ Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì lại có thêm hai đạo nhân ảnh tiếp theo từ không gian truyền tống trận tới.
Tia sáng bạc trắng dần dần biến mất, Lạp Cổ Kỳ cũng thấy rõ đám người đi tới, là hai nam một nữ. Nhìn một hồi vẫn không nhận ra mấy người này là ai, sau hắn lại hoảng sợ vì phát hiện, hắn không thể nhìn thấu một người nào trong ba người.
- Toàn bộ đều là cường giả Tinh vị cảnh hơn nữa toàn bộ đều có cảnh giới ngoài Trung tinh vị trung giai.
Lạp Cổ Kỳ hoảng sợ...phải biết rằng, cường giả cảnh giới tinh vị ở trên đại lục vẫn tương đối hiếm thấy...mà hiện giờ xuất hiện trước mặt hắn là có ba người...Tất cả đều là cường giả đã ngoài Trung tinh vị trung giai, thực sự là tình huống vô cùng hiếm thấy.
Lạp Cổ Kỳ không khỏi đánh giá mấy người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.