Chương trước
Chương sau
Năng lượng màu vàng nương theo không gian vặn vẹo đánh thẳng từ không trung xuống chỗ hai người Vân Băng cùng Lâm Dịch.
- Không tốt.
Khi thấy năng lượng màu vàng rơi xuống mang theo vết nứt không gian, sắc mặt Vân Băng bỗng nhiên đại biến. Nàng cảm nhận được cỗ năng lượng này tuyệt đối không phải năng lượng của Lâm Cường. Hơn nữa, dùng lực lượng hiện giờ của nàng hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn được đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dường như muốn hay không, Vân Băng giơ tay bắt lấy Lâm Dịch. Thân hình chớp động nhanh chóng tránh sang một bên, tốc độ phản ứng cực nhanh. Tạp Bá Lý ở trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc. Lập tức Tạp Bá Lý không khỏi than thở:
- Trước đây Vân Băng cũng là thiếu nữ thiên tài của Cổ Năng ta a...Ba mươi năm nàng chưa từng động võ, hiện giờ thực lực vừa mới khôi phục đã có thể nhanh nhẹn phản ứng như vậy. Thật khiến người ta phải sợ hãi thán phục...người một nhà bọn họ đều không phải bình thường a...chẳng qua thật đáng tiếc. Thiên tài luôn luôn chết sớm.
Vân Băng cùng Lâm Dịch tránh thoát năng lượng màu vàng óng ánh từ không trung đánh xuống, còn chưa kịp thở một hơi đã thấy khối năng lượng vốn nên đánh xuống mặt đất lại như kỳ tích chuyển hướng trên không trung đánh thẳng tới hai người Vân Băng.
Sắc mặt cả hai đồng thời biến đổi, Vân Băng nhanh chóng bay ngược lại, cố gắng thoát khỏi công kích này. Thế nhưng tốc độ của nàng thủy chung không cách nào so sánh với năng lượng màu vàng óng ánh kia.
- Sẽ chết sao?
Vân Băng mở trừng mắt, trong mắt hiện vẻ không cam lòng...nàng vừa mới gặp lại người nhà được một ngày a, thậm chí còn chưa gặp qua bộ dáng của Yến nhi sau khi lớn lên. Điều này sao khiến nàng cam được?
Thế nhưng nàng không cam lòng hiển nhiên vẫn không có cách nào khiến không gian đình chỉ dao động...năng lượng màu vàng vẫn như cũ đánh tới hai người.
Oanh...
Một âm thanh nổ lớn bỗng nhiên vang lên, một vùng khói bụi lập tức bay lên khỏi mặt đất.
- Không.
Lâm Cường trong lúc cấp bách lại thấy một màn như vậy...hắn lao tới trong nháy mắt giống như một đạo sấm sét đánh qua, tốc độ của hắn không dừng chút nào:
- Sẽ không sao đâu...không sao đâu...
Lâm Cường thì thào trong lòng, sau đó vội vã bay xuống nới đó. Thế nhưng Mộc Nhu ở bên cạnh há có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy? Cao thủ đối chiến, thắng bại chỉ trong chớp mắt.
Một đạo dây leo dùng tốc độ chớp nhoáng đâm ra. Lâm Cường mắt thấy vụ nổ lớn ở phía dưới cho nên trong thời gian ngắn hoàn toàn mất đi ý thức, hắn lập tức bị dây leo kia đâm thủng thân thể, cùng lúc đó Lâm Cường cũng phi thân xuống mặt đất...may mắn là cũng không bị thương vào chỗ hiểm.
Dây leo đâm từ vùng bụng của hắn ra.
Lâm Cường kêu rên một tiếng, hắn không thèm quan tâm tới thương thế của chính mình, hai mắt đỏ sậm quát lớn:
- Cút.
Năng lượng màu vàng bỗng nhiên bạo tạc, dây leo trong thân thể bị năng lượng màu vàng chấn thành bột mịn trong nháy mắt. Thân thể Lâm Cường vẫn như cũ bay xuống từ trên không.
Máu tươi vương vãi khắp nơi, thế nhưng Lâm Cường chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn lẩm bẩm:
- Băng nhi...Dịch nhi...Băng nhi...Dịch nhi...
Tạp Bá Lý ở trên không than nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn lộ vẻ chấn động, ánh mắt hơi chút hoảng sợ rồi lại trở nên âm trầm.
- Thủy Ngưng...
Chính vào lúc này, màn bụi dần dần tiêu tán. Trong tầm mắt của mọi người là một màn nước bao phủ. Ở trong màn nước, ngoại trừ hai người Vân Băng và Lâm Dịch đang đứng nguyên tại chỗ ra, thì trước mặt bọn họ lại nhiều thêm một đạo thân ảnh.
Đó là...Thủy Ngưng.
Ánh mắt Lâm Cường lộ vẻ kinh hỉ la lớn:
- Băng nhi, Dịch nhi.
Thân thể của hắn lập tức hạ xuống mặt đất.
- Hiên ca
- Phụ thân...
Vân Băng cùng Lâm Dịch khẩn trương nhìn Lâm Cường...máu tươi trên người hắn đã sớm vương vãi khắp nơi.
Sắc mặt Mộc Nhu biến đổi, hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy một đạo dây leo bỗng nhiên đâm thẳng xuống Lâm Cường ở phía dưới. Rất hiển nhiên hắn không cam lòng để Lâm Cường rời đi như vậy.
- Phụ thân (Hiên ca) coi chừng...
Vân Băng và Lâm Dịch đồng thời biến đổi sắc mặt, thế nhưng chính vào lúc này, Lâm Cường chỉ một lòng muốn tới bên cạnh hai người, đầu óc đang bị trì trệ bởi an nguy của Vân Băng và Lâm Dịch, căn bản không kịp phản ứng...cho nên hắn không cách nào thoát khỏi dây leo đang phóng tới.
Mắt thấy dây leo của Mộc Nhu sắp tiếp cận tới Lâm Cường...Thủy Ngưng đứng trên mặt đất hừ lạnh một tiếng. Bỗng nhiên một cột băng đột ngột đâm ra từ phía trên màn nước đâm về phía sau Lâm Cường, tốc độ cực nhanh, vừa mới đâm ra đã tiếp xúc với dây leo của Mộc Nhu. Sắc mặt Mộc Nhu lập tức biến đổi trở nên âm trầm. Mà chính vào lúc này, Lâm Cường cũng đã rơi vào trong màn nước bình chướng.
- Băng nhi, Dịch nhi.
Sắc mặt Lâm Cường tái nhợt, hắn chẳng quan tâm tới thương thế của chính mình, phi thân tới bên cạnh Vân Băng cùng Lâm Dịch, một tay ôm lấy cả hai.
- Hiên ca...
- Phụ thân...
Đến lúc này Vân Băng cùng Lâm Dịch không khỏi buông lỏng thở một hơi ra, cùng nhau ôm Lâm Cường tại một chỗ. Vừa rồi suýt chút nữa bon họ phải nếm trải cảm giác mất đi thân nhân...loại cảm giác lo lắc này khiến trái tim bọn họ cơ hồ đình chỉ đập. Cho tới bây giờ bọn họ mới biết được...người nhà mới chính là thứ quan trọng nhất trong cuộc đợi bọn họ...
Năng lượng trên không dần dần tiêu tán, ba người Tạp Bá Lý, Khoa Lâm Na, Mộc Nhu cũng chậm rãi hạ từ trên không xuống, khi còn cách một đất chưa đầy trăm mặt, cả ba vẫn như cũ bao quanh bọn người Lâm Cường. Mộc Nhu thì lạnh lùng nhìn Thủy Ngưng đang thủ hộ ba người nhà bọn họ.
Trên thực tế Thủy Ngưng vô cùng do dự. Một mặt là thân tình, thế nhưng một bên lại có công ơn nuôi dưỡng nhiều năm...nàng không thể nghi ngờ là người mâu thuẫn nhất. Cho nên từ khi bắt đầu luôn luôn bảo trì tư thái trầm mặc. Kể cả Mộc Nhu châm chọc Lâm Cường, Lâm Dịch phản bác Mộc Nhu thậm chí về sau Mộc Nhu đại chiến cùng Lâm Cường, nàng cũng chỉ một mực đứng ở một bên xem, không hề tham dự. Hai phần cảm tình trong nội tâm khiến nàng không thể làm ra quyết định chính xác.
Thế nhưng, khi chứng kiến nữ nhi cùng ngoại tôn của chính mình sắp bị giết chết trong nháy mắt...nàng vẫn không nhịn được ra tay. Dù sao nàng cũng là mẫu thân của Vân Băng, là bà ngoại của Lâm Dịch, phần thân tình máu mù này, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được.
Thủy Ngưng trầm mặc đứng trên mặt đất, xung quanh thân thể lưu chuyển một tầng lam quang trong suốt. Nhìn thấy Mộc Nhu, Thủy Ngưng cũng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đấy.
- Thủy Ngưng. Ngươi định làm phản Cổ Năng sao?
Thanh âm Tạp Bá Lý bùng nổ bên tai. Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, trong đôi mắt liên tục lóe ra kim mang.
Thế nhưng Thủy Ngưng vẫn không hề nói chuyện, nàng vẫn như cũ chỉ lặng lặng đứng yên đó...dường như hành động của nàng cho thấy sự lựa chọn của mình.
- Tốt đã như vậy...đừng trách chúng ta không giảng tình cũ.
Tạp Bá Lý rốt cục không nhịn được, thanh âm nghiến răng có thể nghe được rõ ràng. Hắn hơi híp hai con mắt lại hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng...bằng một mình người có thể thay đổi được cái gì sao?
Thủy Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, mãi lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta biết rõ không cách nào cải biến được. Thế nhưng đây là chuyện ta nên làm. Bọn họ là người nhà của ta...ta không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ chết đi mà không quan tâm. Ta không làm được.
- Hừ, đã như vậy, các ngươi cùng chết đi.
Trong tất cả mọi người ở đây, nếu muốn bàn về phẫn nộ nhất không thể nghi ngờ phải kể tới Mộc Nhu. Từ lúc biết được Lâm Dịch có Sinh Linh quả trên người, hắn luôn muốn có được nó. Lại lo lắng Tạp Bá Lý biết được sẽ tranh đoạt cùng hắn cho nên không dám mở miệng, một mực bị Tạp Bá Lý ngăn lại. Sau cùng tức quá mà phun một bụng oán khí lên người Lâm Cường. Rồi lại bị Lâm Dịch phản bác, trách móc khiến không nói được lời nào. Đến cuối cùng đối chiến cùng Lâm Cường lại là kẻ tám lạng người nửa cân...Phải biết rằng, hắn là cường giả Đại tinh vị thượng giai a, từ khi nào hắn đã phải nhận qua ức chế như vậy?
Thậm chí lúc về sau, khi dây leo của hắn sắp giết chết được Lâm Cường đang không chú ý sau lưng, cột băng của Thủy Ngưng lại lần nữa ngăn cản hắn.
Không khoa trương chút nào...hắn đã bị tức điên.
Một tiếng quát lớn vang lên, khuôn mặt Mộc Nhu vặn vẹo, ở phía sau hắn là cả một vùng thực vật rộng vài trăm mét giống như mưa rào đâm xuống mặt đất.
Sắc mặt Thủy Ngưng hơi đổi...mộc khắc thủy, đây là thiên đạo tuần hoàn. Thực lực của nàng vốn không kém là bao, thế nhưng bởi vì trời sinh dị năng bị đối phương khắc chế cho nên nàng vẫn yếu hơn Mộc Nhu một chút. Lúc này đối mặt với một kích nổi giận của hắn, nàng cũng không nắm chắc mười phần có thể hoàn toàn tiếp được.
Màn nước bình chướng kia lập tức co lại, khó khăn lắm mới bao được cả bốn người vào trong...đây cũng là hành động bất đắc dĩ. năng. Diện tích bề mặt của màn nước bình chướng càng nhỏ, năng lực kháng công kích lại càng lớn. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ bốn người trên mặt đất.
Thủy Ngưng ngưng mắt nhìn lại, lạnh lùng nhìn đám dây leo từ không trung đánh xuống giống như mưa rào...từng đạo dây leo đều tỏa ra vô số gai nhọn uy lực cực lớn khiến cho người khác không rét mà run.
- Hắc hắc...khi dễ nữ nhân thì vênh váo cái gì? Để ta tới chơi đùa cùng ngươi...
Chính vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên trong không trung, đám người Tạp Bá Lý ngưng mắt nhìn lại, còn không rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một đạo thân ảnh Thanh Long dài chừng hơn một nghìn mét xuất hiện giữa quang tráo của Thủy Ngưng và dây leo của Mộc Nhu.
Vô số dây leo đánh trúng ảo ảnh Thanh Long kia...thế nhưng lại bị bắn ngược trở lại ngay lập tức.
Rầm rầm rầm...tiếng đập bạo phát ra thanh thế lớn, đáng tiếc lại không có chút hiệu quả thực chất nào.
Sắc mặt Mộc Nhu lại lần nữa thay đổi...hắn không thể không đình chỉ công kích.
- Ma thú hệ Thanh Long?
Bọn người Tạp Bá Lý không khỏi kinh hãi, dây leo đầy trời biến mất, đám Tạp Bá Lý có thể chứng kiến rõ ràng...bên trong ảo ảnh Thanh Long dài hơn một nghìn mét có một người thanh niên đang đứng tươi cười ở đó.
- Là ngươi?
Tạp Bá Lý lập tức nhận ra...người thanh niên này chính là người thanh niên vừa rồi đứng trên đám ma thú.
- Bá Đế đại ca.
Chính vào lúc này, Vân Băng thừa dịp song phương đang giằng co với nhau âm thầm chữa thương cho Lâm Cường. Mấy người kia chỉ một mực chú ý ở phía trên...người thanh niên này vừa xuất hiện, Lâm Cường không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng.
- Vân Hiên huynh đệ làm không tệ...bây giờ giao cho ta cùng nhạc mẫu của ngươi. Một nhà ba người các ngươi đi trước đi.
Bá Đế cười to, thanh âm cực lớn khiến đám người Tạp Bá Lý nghe thấy đều biến đổi sắc mặt.
Lông mày Thủy Ngưng có chút chúi xuống, nàng quay đầu nói với Vân Băng:
- Băng nhi, Dịch nhi...các con mau đi trước. Ở đây giao cho ta cùng đầu Huyền Mộc Thanh Long này là được.
Nói thật, Thủy Ngưng không có chút cảm tình đối với Lâm Vân Hiên...ngoại trừ từ đầu đã có lập trường khác biệt, hắn còn hại nữ nhi của chính mình chịu khổ như vậy, lại khiến cho tình cảm mẹ con mấy năm nay xuất hiện vết rách...Chẳng qua đến bây giờ, mặc dù vẫn có chút ý kiến đối với Lâm Vân Hiên thế nhưng thấy hắn vì cứu Vân Băng và Lâm Dịch mà tâm thần hỗn loạn khiến thất thủ. Dựa vào điểm đó, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.
- Mẫu thân...
Vân Băng quay đầu nhìn Thủy Ngưng, không biết nên nói cái gì. Nàng rất rõ Cổ Năng có ý nghĩa như thế nào đối với mẫu thân. Thế nhưng vì nàng mà mẫu thân lại lựa chọn phản bội Cổ Năng...quả nhiên. n tình mẫu thân, người làm con như nàng vĩnh viễn không bao giờ báo đáp hết được.
Lâm Cường cũng nhìn Thủy Ngưng, sau đó trầm giọng cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân...xin người yên tâm. Con sẽ chiếu cố tốt hai mẹ con Băng nhi...
Thủy Ngưng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói:
- Tốt, nhanh đi đi.
Một nhà Lâm Cường nhìn nhau, sau đó đồng thời khom người với Thủy Ngưng, ngay lập tức bay thẳng lên bầu trời.
Bọn hắn cũng không hề lo lắng cho Bá Đế...tuy tất cả đều là cường giả Đại tinh vị thượng giai thế nhưng vẫn có phân ra mạnh yếu...nếu như một gã cường giả Đại tinh vị thượng giai chỉ một lòng muốn trốn...thì trên thế giới này, không có bất kỳ một thế lực nào có thể bắt được hắn.
- Muốn chạy trốn? Nằm mơ.
Mộc Nhu hét lớn một tiếng, dây leo sau lưng mau chóng truy kích tới mấy người kia...Lâm Cường còn đang bị tổn thương chưa khỏi, hiện giờ phi hành đều dựa vào một mình Vân Băng. Mà Lâm Dịch lại bị phong ấn năng lượng, hoàn toàn không có chút năng lực phi hành cũng bị Vân Băng mang theo...Tuy rằng mang hai người cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với tốc độ phi hành của Vân Băng thế nhưng bản thân nàng cũng mới chỉ khôi phục tới Trung tinh vị thượng giai, tốc độ vốn không nhanh. Chiêu thức truy kích kia của Mộc Nhu nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Bá Đế cao giọng cười nói:
- Đối thủ của ngươi là ta.
Ngay lập tức chỉ nghe một tiếng âm thanh rống vang to lên, thân thể Bá Đế tuôn ra quang mang thanh sắc mãnh liệt.
Mộc Nhu nghe tiếng rồng ngâm này liền bị chấn động tâm thần kịch liệt, dây leo của hắn đang bay tới bị mất tác dụng từ từ rơi xuống mặt đất...Mộc Nhu sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Bá Đế.
Quang mang thanh sắc rực rỡ, chỉ thấy phạm vi của quang mang thanh sắc càng lúc càng lớn, càng ngày càng lan ra...mà biểu tình của bọn Tạp Bá Lý càng trở nên khó coi...
Rốt cục, quang mang thanh sắc cũng hoàn toàn biến mất. Một đầu Thanh Long xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân thể tráng kiện khổng lồ dài chừng mấy nghìn thước, nó bay quanh không trung giống như một hoàng đế cự vô phách. Trên thân thể tráng kiện bao trùm bởi lân phiến màu xanh, ở trên đầu có một đối mắt sắc lạnh, hai mắt lạnh lùng mà cuồng bạo, ánh mắt bễ nghễ nhìn bao quát tất cả khiến trong lòng mọi người tại đây không nhịn được run rẩy điên cuồng. Bốn chân nó tuy ngắn mà có lực, phía trên năm ngón long trảo bao trùm lân phiến vô cùng cứng rắn.
Ánh sáng cứ như vậy tỏa ra, một cỗ long uy tản mác ra từ trên người nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.