Chương trước
Chương sau
Bông hoa tai trên lỗ tai là do phụ thân đoạt được. Nếu như nói Lâm Dịch bị giết, bông hoa tai kia bị người của Cổ Năng đoạt được thì còn đỡ...dù sao chuyện này cũng không thể làm gì được. Thế nhưng nếu như nói Lâm Dịch êm đẹp đột nhiên gia nhập Cổ Năng...điều đó không thể nghi ngờ gán trên lưng Lâm Cường danh nghĩa phản đồ.
Cường giả cảnh giới tinh vị, ngoại trừ sinh tồn ra thì thanh danh còn quan trọng hơn. Lâm Dịch cũng không hy vọng danh tiếng của phụ thân cứ như vậy hủy đi trên tay mình.
Đương nhiên, nếu quả thật đi tới bước đó...Lâm Dịch cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Cho nên hiện giờ hắn cố gắng kéo dài thời gian, kỳ thật cũng chỉ là một loại chống cự vô lực.
Lâm Dịch nhẹ nhàng thở dài:
- Cũng chỉ có thể đi một bước tính toán một bước...nếu quả thật không có tin tức thì đành phải biểu hiện đáp ứng bọn hắn. Sau đó tìm cơ hội ly khai cùng mẫu thân...
Lâm Dịch suy nghĩ.
- Tiểu tử đáng chết. Hắn đang kéo dài thời gian.
Khoảng cách tới gian phòng của Lâm Dịch chỉ có một phòng, thế nhưng hiệu quả cách âm rất tốt. Lâm Dịch căn bản không nghe được âm thanh giận dữ của Mộc Nhu.
- Được rồi...bớt giận đi...
Lâm Dịch này quả thật là một nhân tài hiếm có. Phần thiên phú cùng với tâm thái tỉnh táo của hắn thật kinh người...nếu như hắn có thể để Cổ Năng ta sử dụng. Chắc chắn không phải một chuyện xấu.
Tạp Bá Lý vừa cười vừa nói.
- Ta thật sự có chút không rõ...thiên tư của hắn tốt. Ta thừa nhận. Nhưng hiện giờ khoảng cách tới tụ hội Cực Trú Hàn viên không tới trăm năm. Mặc dù hiện giờ hắn có thực lực ngoài Đại tinh vị thế nhưng làm sao chỉ trong thời gian ngắn có thể đạt tới Đại tinh vị thượng giai? Nói thật, ta thật sự không ôm hy vọng gì...còn không bằng trực tiếp giết hắn đi. Sau đó đưa bông tai cho ngươi sử dụng. Nếu không...ta nghe nói Cổ Văn cùng Cổ Thuật, thậm chí cả hoàng tộc đế quốc đều có thêm vài món thần khí mới. Nếu như tiểu tử này đáp ứng, sau đó lại không thể đạt tới Đại tinh vị thượng giai. Vậy lúc đó chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Mộc Nhu sau khi hít sâu một hơi liền phun hết ra.
Tạp Bá Lý nghe vậy chỉ cười nhạt nói:
- Nhưng ta tin tưởng hắn có thể làm được...Không đến ba mươi năm hắn có thể từ một người tu hành bình thường đạt tới trình độ Đại tinh vị hạ giai như hiện giờ...Tốc độ tu hành như vậy ngươi đã từng nghe nói qua sao? Hơn nữa bông hoa tai kia đã đi theo hắn suốt hai mươi bảy năm, hơn nữa lại còn là từ nhỏ mang theo...tính dung hợp của hai việc đó lại tuyệt đối so với bất kỳ thứ thần khí nào khác đều muốn xịn hơn. Chỉ cần hắn đạt tới Đại tinh vị thượng giai sẽ sử dụng được lực lượng của bông hoa tai kia...Đến lúc đó, lại thêm chiến văn trên người hắn đủ để tăng phúc chiến lực gấp mười lần. Ba đại thế lực khác căn bản không thể nào là đối thủ của hắn. Mà chỉ cần chúng ta chiến thắng, chúng ta sẽ có cơ hội đi tới địa phương kia...
- Thế nhưng mà...
Mộc Nhu không chịu từ bỏ ý định, hắn còn muốn nói thêm nhưng Tạp Bá Lý đã khoát tay nói:
- Được rồi. Ngươi đi về trước đi. Hai giờ mà thôi...đến lúc đó, nếu như hắn quả thực không muốn...tuy rằng tiếc hận nhưng ta cũng chỉ có thể giết chết hắn.
Mộc Nhu nghe vậy thoáng trầm mặc một lát, lập tức nói:
- Áo Lai Khắc bị hắn giết hại, mong thời điểm động thủ với hắn để cho ta.
Tạp Bá Lý suy nghĩ một chút liền gật đầu. Lúc này Mộc Nhu mới khom người đi ra ngoài...
Mà lúc này, Ba Đế đã đi đến cửa ra vào của Cổ Năng, lấy ra khỏa tinh thạch thất thải. Hào quang nhấp nhoáng, sau một lát liền xuất hiện môt cái lối đi.
Bên ngoài tuyết trắng vẫn bay tán loạn như cũ, nhưng ở cách cửa ra vào không xa, có rậm rịt chằng chịt đủ các loại ma thú...đủ loại tiếng kêu vang lên liên tiếp.
- Ba Đế đại ca.
Một tiếng kêu gọi vang lên từ xa. Chỉ thấy có một đao thân ảnh bay ra khỏi đàn ma thú kia, thân ảnh bay tới trước mặt Ba Đế, chính là Tát Mông thân người đầu sư tử.
- Tát Mông, hiện tại phái một ít ma thú Thất cấp đi vào...chú ý. Chỉ cần phá hư là được, không giết chóc.
Ba Đế nói thẳng.
- Chỉ phá hư, không giết chóc?
Tát Mông sững sờ, nhưng hắn thấy Ba Đế gật đầu cũng không hề suy nghĩ nhiều thêm. Tát Mông nhếch miệng cười nói:
- Được.
Hắn quay người ngay lập tức, sau đó một tiếng rống từ trong miệng hắn truyền ra ngoài. Những ma thú nghe được tiếng rống kia đều đình chỉ gào rú, hoàn toàn an tĩnh lại. Thế nhưng chỉ sau một khắc, tiếng gào rú lại vang ầm ầm bên tai.
Sư hống liên miên, chỉ một lát liền nghe thấy được tiếng bước chân rầm rầm rầm...tiếng bước chân vang lên dồn dập, từng mảng lớn ma thú chạy về phía bên này...Vốn khoảng cách của chúng không xa, chỉ mấy phút sau đã tới trước mặt.
Chỉ thấy đàn ma thú này đi tới trước mặt hai người, lập tức đặt chân lên phía trước, lộ ra vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Tát Mông lại rống vài tiếng, chỉ thấy những ma thú kia đều đứng lên, trong miệng cũng phun ra đủ mọi loại tiếng gào, dường như hưởng ứng lại Tát Mông. Ngay sau đó cả đám đều chui qua lỗ nhỏ phía trên kết giới để tiến vào...lỗ quá nhỏ, số lượng ma thú lại quá lớn, tốc độ tiến vào cũng không nhanh.
Ba Đế gật đầu với Tát Mông, hai người liên bay vào trong cái lỗ nhỏ.
- Bảo chúng nó rống lên.
Đột nhiên Ba Đế quay đầu nói với Tát Mông.
Tát Mông thoáng sững sờ, hắn gật gật đầu, ngay sau đó quay sang bên này gào một tiếng, lập tức tiếng gào thét đinh tai nhức óc lại vang lên.
- Ô.
- Rống.
- Tê.
Đủ loại tiếng gào thét hình thành một mảng sóng âm khổng lồ bay thẳng tới khu kiến trúc. Tiếng gầm cực lớn thậm chí khiến cho không gian hơi gợn sóng, lăn tăn mà đi...
- Tốt, trốn.
Ba Đế nói xong liền tiến vào trong đàn ma thú. Mà Tát Mông cũng theo sát ngay phía sau... Đọc Truyện Kiếm Hiệp truyentop.net
- Ba Đế đại ca, thế nào đây?
Lúc này Tát Mông mới hỏi.
Ba Đế cười nói:
- Chủ yếu là hấp dẫn ánh mắt của người Cổ Năng, lôi kéo toàn bộ những người kia lại đây. Lúc đó Vân Hiên huynh đệ mới có cơ hội tới cứu người nhà hắn.
Tát Mông thoáng sững sờ, hắn lập tức nói:
- Những người khác đâu rồi? Chúng ta làm như vậy không phải sẽ khiến bọn họ bị lộ sao?
- Yên tâm, vừa rồi ta đã thông tri cho bọn họ. Bọn họ ở đằng sau ta, đã đi tới trước.
Ba Đế vừa cười vừa nói, đứng ở trong đàn ma thú nhìn khắp ra không trung. Không bao lâu, hơn mười đạo thân ảnh đã bay tới, Ba Đế cười nói:
- Đến rồi.
Đến, chính là đám ma thú tiến vào từ trước.
- Đang làm gì vậy? Để cho chúng ta đi vào, chúng ta sẽ không làm gì gây cản trở đâu...
Ba Đạt Nhĩ phiền muộn nói.
Được rồi, đừng oán trách nữa. Tiếp theo những người ở Cổ Năng sẽ đi ra...trước tiên chúng ta ra bên ngoài.
Ba Đế mở miệng nói. Lúc Ba Đế mở miệng, Ba Đạt Nhĩ cũng không dám nói gì thêm. Lập tức cả đoàn người liền bay ra bên ngoài.
- Chờ lát nữa sau khi người Cổ Năng ra thì giao cho ta là được. Các ngươi ở một bên không nên động thủ.
Ba Đế mở miệng nói. Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, thế nhưng vẫn gật đầu.
Cứ như vậy, bọn người Ba Đế đứng chờ đợi ở trên không trung...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.