Chương trước
Chương sau
Sững sờ trong chốc lát, sau đó Lâm Dịch mới lấy lại tinh thần, hỏi:
- Vậy tại sao bọn họ lại mất đi lý trí?
Bạch Ngạn THanh thở dài:
- Trước khi Sinh Linh Quả thành thục, nó sẽ xuất hiện chín lần tại địa phương này, mà lúc ấy, trên người Sinh Linh Quả tràn ngập một loại độc tố siêu cường hung hãn. Loại độc tố này, có thể che kín trọn không gian trong khoảnh khắc, sau đó chui vào cơ thể, khiến người trúng độc lâm vào trong ảo cảnh cực kỳ chân thật, mà bên trong ảo cảnh kia, chỉ có giết chóc.
Lâm Dịch lại kinh hãi lần nữa, lâm vào ảo cảnh chỉ có giết chóc? Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn về mọi người vẫn y nguyên đang chiến đấu trên không trung, chợt quay đầu nghi hoặc nói:
- Khẳng định trong bọn họ có không ít người tiến vào đây lần thứ hai, như thế nào không rõ ràng? Đã biết rõ Sinh Linh Quả sẽ xuất hiện chín lần, vì cái gì mà không đợi một thời gian ngắn tại mê cung rồi mới tiến vào đây?
Bạch Ngạn Thanh nghe vậy, cười khổ nói:
- Kỳ thật, lúc chính thức tiến nhập gian phòng ta mới biết được địa phương này, trước kia, ta chỉ nhớ rõ ta từng tiến vào Sinh Linh Cung, nhưng tất cả chuyện phát sinh tại Sinh Linh Cung, cũng đã quên lãng, mà khi ta bước vào gian phòng này, mới đột nhiên khôi phục lại trí nhớ lần thứ nhất trước đó, trên thực tế, lúc ở mê cung kia, ta cũng dùng gần sáu bảy ngày mới tiến vào đây đấy.
- Quên đi?
Lâm Dịch không khỏi có chút ngạc nhiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Ngạn Thanh khẽ thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Không ai biết không gian này hình thành như thế nào. Trên thực tế, lúc nào nó mở ra, mở ra ở địa điểm nào, đều không ai có thể tinh tường đến tột cùng nó truyền đến từ chỗ nào. Chỗ thần bí này, phát sinh chuyện quên lãng đi, cũng có thể lý giải được.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nghĩ lại lúc tiến vào nhìn thấy không gian cực lớn gần như vô hạn này, chỉ điểm này, có thể biết rõ ràng, đây tuyệt đối không phải đồ vật nhân loại có thể sáng tạo ra.
- Đến tột cùng là người nào sáng tạo không gian này, hay do thiên địa hình thành tự nhiên?
Lâm Dịch không khỏi có chút tò mò, bất quá rất hiển nhiên giả thuyết đầu có khả năng lớn hơn, mặc kệ là xem từ chỗ nào, cung điện này không thể nào do thiên địa tự mình hình thành.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch hỏi:
- Vâỵ bọn họ cứ một mực chém giết như vậy, đến khi tử vong toàn bộ sao?
Bạch Ngạn Thanh lắc đầu nói:
- Nếu là như vậy, hiện giờ ta cũng không có khả năng còn sống.
Lâm Dịch vừa nghe Bạch Ngạn Thanh nói như vậy, mới nghĩ đến lần trước hắn cũng tham dự, mà năm ngàn năm trước đây, tuyệt đối không có lực lượng cường đại như vậy, cái kia đến tột cùng là như thế nào?
Thấy ánh mắt mê man nghi hoặc của Lâm Dịch, Bạch Ngạn Thanh mở miệng nói:
- Chỉ có sau khi Sinh Linh Quả xuất hiện lần thứ chín, bị người hái xuống, hoặc là rơi xuống đất, những người kia sẽ tỉnh táo lại.
Lúc này Lâm Dịch lộ ra biểu lộ giật mình, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn những người vẫn đang kịch chiến trên không trung. Mà trong lúc Lâm Dịch và Bạch Ngạn Thanh đối thoại một chút như thế, trên không trung đã mất đi vài thân ảnh.
Những người này đều là thánh giai! Bọn hắn đều có được tính mạng gần như vô hạn. Nhưng ở chỗ này, hơn bốn mươi người đã vẫn lạc rồi.
- Cuối cùng có thể có mấy người đi ra được?
Lâm Dịch không khỏi có chút cảm thán.
Cũng chỉ sự vật biến thái như Sinh Linh Quả mới có thể khơi mào nhiều thánh giai chiến đấu như vậy a.
Sắc mặt Bạch Ngạn Thanh đột nhiên biến đổi, đột nhiên quát gấp:
- Lâm Dịch, nhanh rời khỏi! Sinh Linh Quả sắp xuất hiện lần thứ chín rồi!
Lâm Dịch nghe vây, sắc mặt cũng biến đổi, không suy nghĩ nhiều, bay thẳng đến một góc phòng!
Sinh Linh Quả xuất hiện, độc tố sẽ xuất hiện, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ mất đi lý trí, kể cả chính hắn. Hắn cũng không có tin tưởng có thể đánh thắng Bạch Ngạn Thanh, nhất là dưới tình huống không có gia trì chiến văn.
Lâm Dịch không suy nghĩ nhiều, vọt đến nơi hẻo lánh, sau khi thân hình dừng lại, trên người hắn lập tức xuất hiện một tầng huyết sắc, chỉ thấy thân thể hắn bắt đầu biến hóa kinh người. Vằn da lông hắc bạch giao nhau, hằn lên trên người, trên mặt hắn, tục tằng đến cực điểm, đường vân bá đạo đến cực điểm.
Gia trì chiến văn trước, đến lúc đó, dù thực sự mất đi lý trí, ít nhất cũng có thể đối kháng được với đám người kia rồi.
Ngay lúc Lâm Dịch gia trì chiến văn hoàn tất, chỉ thấy trên trần nhà cao ngàn mét đột nhiên lóe ra quang mang vô cùng hoa mỹ. Một lát sau, một vòng xoáy năng lượng hình thành, thời gian dần trôi qua, một quả trái cây xanh biếc ướt át, theo vòng xoáy đó dần hiển lộ ra.
Trên mặt đất, Bạch Ngạn Thanh và Lâm Dịch đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, biểu lộ Bạch ngạn Thanh càng là một mảnh nghiêm túc và trang trọng!
Chỉ thấy một mảnh sương mù màu hồng phấn đột nhiên từ trên trái cây xanh biếc ướt át kia phát tán ra, thời gian trôi qua, tràn ngập toàn bộ không gian.
- Lâm Dịch, độc tố lần cuối cùng là lần mạnh nhất, tác dụng lên linh hồn đấy! Tinh thần lực của ngươi rất mạnh, còn có lĩnh vực với tư cách bình chướng, nói không chừng có thể chống cự!
Bạch Ngạn Thanh tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, lớn tiếng hô lên. Sau khi hô, mặt ngoài thân thể hắn lập tức xuất hiện một tầng hào quang, mà mắt hắn cũng nhắm lại, toàn lực ứng phó với màn độc tố này.
Lâm Dịch hơi sững sờ, chợt lập tức phản ứng lại. Chỉ thấy chiến văn trên người hắn lập tức biến mất, bất quá lập tức biến ảo thành lam sắc tinh thể.
Linh văn, hiện!
Đồng tử màu lam sắc tinh thể không mang theo chút tình cảm nhân loại nào chăm chú nhìn lên phía trên, một mảnh tinh lam xuất hiện chung quanh Lâm Dịch, hoàn toàn bao phủ hắn lại.
Hôm nay dị năng Lâm Dịch còn không tiến vào tinh vị cảnh, cho nên hôm nay Lâm Dịch cũng chỉ gia trì Linh Vân lên gấp chín lần mà thôi.
Tiến nhập vào trạng trái gia trì Linh Vân, Lâm Dịch tuyệt đối vẫn còn duy trì được lý trí. Hắn có thể cảm giác rõ ràng một cỗ lực lượng cường đại giống như thực chất từ bốn phương tám hướng đè ép tới, tựa hồ muốn xuyên qua lĩnh vực hắn.
Lâm Dịch phát ra toàn bộ tinh thần lực, toàn lực chống cự!
- Không được, lực lượng này quá mạnh mẽ!
Lâm Dịch hơi khẽ chấn động trong lòng, nhưng cảm xúc biểu hiện ra lại không chấn động chút nào, hắn cảm giác được, khí thể màu hồng phấn đã tiến vào trong lĩnh vực hắn rồi.
Tuy rằng lĩnh vực khó khăn lắm mới ngăn cản được, nhưng tuyệt đối không có cách nào kiên trì quá lâu.
- Làm sao bây giờ? Đại não Lâm Dịch phi tốc vận chuyển, mục quang u lãnh quét nhìn xuống, đột nhiên dừng lại một hồi, con mắt nhìn chăm chú vào quả trái cây xanh biếc ướt át trên không trung kia.
Chỉ thấy thân thể Lâm Dịch đột nhiên phóng lên trời, bay thẳng tới phiến trái cây kia.
- Chỉ cần có người hái nó, độc tố này sẽ biến mất!
Lâm Dịch nghĩ đến, không hề nghi ngờ gì, điều hắn muốn làm hiện giờ, chính là hái nó.
Lúc này, tất cả mọi người đang công kích lẫn nhau, tạo thành một mảnh hỗn loạn, người duy nhất có uy thức ngoài hắn cũng chỉ có Bạch Ngạn Thanh mà thôi. Nhưng lúc này hắn cũng đang toàn lực chống cự khí vụ màu hồng nhạt kia trên mặt đất, nói cách khác, căn bản không có người có thể gây trở ngại Lâm Dịch hái trái cây kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.