Chương trước
Chương sau
- Khó trách bọn hắn đều nói, cùng so với cổ thuật, hiện giờ, thể thuật căn bản chính là trò đùa của tiểu hài tử.
Lâm Dịch nhìn bí thuật trong tay, càng phát hiện những lời này vô cùng chính xác.
Kỹ xảo bên trong cổ thuật, mới thật sự là kỹ xảo!
Kỹ xảo và lực lượng điệp gia, tuyệt đối không phải đơn giản như một cộng một!
Mà Lâm Dịch cũng minh bạch, nguyên lai là phương thức công kích tinh vị thể thuật, cũng không phải trọn vẹn chỉ có trảo, đâm, hấp,...như hắn suy nghĩ, cũng là có dẫn, dán, dính, những thủ đoạn lấy nhu chế cương, nguyên lai, trong những thủ đoạn công kích thể thuật bình thường, trong tinh vị thể thuật, cũng áp dụng đồng dạng, đương nhiên, độ khó bên trong cũng có chút lớn hơn.
Làm cái tương tự, bên trong thể thuật bình thường, đối thủ đấm thẳng tới một cái, mà lựa chọn của mình có thể là đấm ra một quyền đồng dạng, hoặc là tránh né, hoặc là dùng tay đẩy quyền của hắn ra, sau đó tiến hành công kích, mà trong đó, không thể nghi ngờ gì, cái cuối cùng là thích hợp nhất, cũng là cách làm thông minh nhất, nhưng mà, lúc chiến đấu tinh vị thể thuật, bình thường đều là năng lượng và năng lượng va chạm, nói cách khác, đối thủ công kích tới, không phải là tay, mà là năng lượng.
Ở tình huống này, lựa chọn của người liền chỉ còn lại hai cái, một là lấy cứng đối cứng, hai là tránh né đi.
Nhưng mà, thật ra có loại cách làm thứ ba, đẩy ra, sau đó công kích.
Cái khó của cái này, chính là đối phương công kích năng lượng, nói cách khác, cái kia cũng không phải cánh tay, mà là năng lượng ẩn chứa uy lực có tính chất bạo tạc cường đại, đẩy ra như thế nào? Dẫn dắt như thế nào?
Sử dụng năng lượng lớn hơn, vậy thì biến thành cứng đối cứng, dù sao thì cái kia cũng không phải cánh tay chân chính, mà là năng lượng ẩn chứa uy lực bạo tạc cường đại, còn nếu như dùng năng lượng nhỏ hơn, cũng không có chút hiệu quả nào, hơn nữa cũng cực dễ dàng có thể biến thành cứng đối cứng, mấu chốt trong đó, chính là cần cực kỳ tinh tường về cấu tạo năng lượng, hiểu rõ ràng năng lượng này nổ tung dưới tình huống như thế nào, khiến dùng một loại mạnh yếu gì, tại thời cơ như thế nào, công kich dạng gì, có thể đạt tới mục đích đẩy ra, cái này, mới thật sự là kỹ xảo, gọi là dẫn.
Kỹ xảo như vậy, đối với trình độ khống chế năng lượng nhất định phải đạt tới trình độ vô cùng kỳ diệu mới có thể làm được, bởi vậy có thể tưởng tượng cái kia là một loại khó khăn như thế nào.
Mà trừ cái đó ra, còn có tụ lực, dùng điểm phá kỹ xảo chiến đấu, mà hai điểm này, mới chính là trọng yếu nhất trong kỹ xảo, dẫn phía trước, chỉ là phòng ngự như thế nào mà thôi, mà hai điểm phía sau này, mới chính là phương thức công kích, trong chiến đấu, nếu như chỉ phòng ngự, hiển nhiên là không đủ, cần phải công kích.
Tụ lực công kích, chỉ đúng là tụ tập lực lượng của mình, chậm rãi tích lũy ra một cường độ năng lượng tiêu chuẩn, sau đó mới thi triển một lần duy nhất, đạt tới hiệu quả đả thương địch thủ, mà mặt điểm phá, cùng tụ lực cũng có một điểm tương thông, chính là tụ tập lực lượng, sau đó bộc phát ra, đạt tới hiệu quả đả thương địch thủ, cái phía trước có phạm vi lớn, cái sau, phạm vi công kích tương đối nhỏ.
Hai điểm này, mới chính là kỹ xảo tinh thông khi khiêu chiến vượt cấp, mà Tiễn chỉ của Lâm Dịch, từ trình độ mà nói, coi như là có hơi chút gọi là điểm phá. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, chính thức dùng điểm phá, có yêu cầu rất cao với người sử dụng, người sử dụng phải rất rõ ràng cấu tạo năng lượng, điểm mạnh yếu năng lượng trên người đối thủ, loại công kích này, để khi công kích, có thể đạt tới dạng hiệu quả gì, nói ngắn lại, kỹ xảo chính thức, điều kiện tiên quyết chính là hoàn toàn lý giải kết cấu năng lượng, nếu không, mặc dù có thể sử ra kỹ xảo với trình độ như yêu cầu, nhưng không rõ ràng lắm về kết cấu năng lượng, cũng chưa thể đả thương người rồi, dù sao thì giết địch mới là trọng yếu nhất, cũng là điểm trọng yếu nhất.
Mà những cái này, hiển nhiên không phải có thể hoàn toàn tinh thông và nắm giữ trong thời gian ngắn, cần tích lũy và lắng đọng một thời gian dài mới có thể hình thành, cái này, có gấp cũng không được.
Thời gian trôi qua, Lâm Dịch không ngừng học tập, cùng với Lâm Cường không ngừng dạy bảo, lúc này, năm Bạch Đế khanh sáu vạn hai mươi ba trong bạch đế lịch cũng đã đến.
Trong gần hai tháng tiếp theo, Lâm Dịch một mực đi sớm về trễ cùng phụ thân, không nhìn thấy một người nào tại thị trấn, cho nên toàn bộ người thị trấn cũng không biết Lâm Dịch đã trở về.
Dù sao cũng là Bạch đế khánh, là một trong những ngày lễ trọng yếu nhất tại Bạch đế đế quốc, Lâm Cường cũng cho Lâm Dịch thoải mái một ngày, Mà Lâm Dịch cũng muốn đi thăm Lý và Khương Phàm, cho nên buổi sáng chỉ tu luyện một thời gian ngắn, Lâm Dịch và Lâm Cường liền trở về trấn, trong trấn, từng nhà đều giăng đèn kết hoa, lộ vẻ rất là vui mừng náo nhiệt.
Sau khi dân chúng trong trấn nhìn thấy Lâm Dịch và Lâm Cường, bộ dạng đều có chút ngoài ý muốn, Lâm Dịch là một người có đại danh tại trấn Hi Mạn a, trong suy nghĩ rất nhiều người dân, Lâm Dịch chính là đệ nhất cường giả tại trấn Hi Mạn, mà tại thế giới cường giả vi tôn này, hiển nhiên tất cả mọi người đều tôn sùng cường giả, dù cường giả này, là bọn nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.
Mà Lâm Cường trước sau như một, ít có xuất hiện, căn bản không ai biết thực lực chân chính của hắn, thậm chí danh vọng trong trấn còn không lớn bằng Lâm Dịch, bất quá, với tư cách là y sư duy nhất trong trấn, danh vọng Lâm Cường cũng không thấp, dù sao thì ai cũng không thể không bị những bệnh đau nhức.
Vì vậy, chỉ một lát sau, tin tức Lâm Dịch trở về liền lập tức lan truyền nhanh chóng, toàn bộ trấn đều biết, trấn Hi Mạn trấn thực sự quá nhỏ rồi.
Những người bạn cùng tuổi chơi từ thời nối khố trước tiên chạy đến nhà Lâm Dịch, lập tức truy vấn Lâm Dịch về hết thảy những điều ở thế giới bên ngoài, những người bạn cùng lứa tuổi này, đa số đều không rời khỏi trấn Hi Mạn, dù có ra ngoài, tối đa cũng chỉ tới thành Hi Á là lập tức trở về, kiến thức thật sự ít đến đáng thương, cho nên tràn ngập hướng tới ngoại giới cũng là bình thường.
Lâm Dịch cũng chỉ có thể ứng phó lập lờ, cuối cùng lấy cớ đến Vũ Môn, mới đuổi được những thanh niên này đi, phần lớn là đệ tử vũ Môn, đã có kinh ngiệm bị Khương Phàm đuổi đi mấy lần, bọn hắn cũng sớm đã học được cách nghe lời, biết rõ Lâm Dịch đến Vũ môn, bọn hắn không thể tiếp tục hỏi rồi, đi cùng hắn đến lúc bị Khương Phàm đuổi đi, còn không bằng bây giờ rời đi, dù sao thì bọn hắn cũng không thể giữ chặt Lâm Dịch, không cho phép hắn rời đi.
Chứng kiến đám người này rốt cục cũng đã tản ra, Lâm Dịch mới âm thầm thở ra một hơi, thầm nghĩ những người này thực sự nhiệt tình quá mức, dù sao thì Lâm Dịch cũng không phải là người thích náo nhiệt, những người này lại quá nhiệt tình, trong lúc nhất thời khiến hắn khó mà thích ứng.
Lâm Dịch lắc đầu, sau đó sải bước đi về hướng Vũ Môn, Vũ Môn vẫn y nguyên như ngày thường, Vũ Môn của trấn Hi Mạn, thực sự rất nhỏ, Lâm Dịch vừa đi đến cửa ra vào, một tên đệ tử Vũ Môn từ bên trong đi ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, sau đó lập tức lộ ra sắc mừng vui mừng ngoài ý muốn, nói:
- Dịch tử, ngươi thật sự trở về nữa à?
Kỳ thật Lâm Dịch cũng có chút không nhớ được người kia là ai rồi, bất quá xem tuổi của hắn với mình chắc cũng tương đương nhau, mà Dịch tử cũng chỉ có những đồng bạn hồi bé xưng hô, liền cũng biết khi còn bé hắn cũng có chơi đùa với mình, lập tức gật đầu cười cười.
- n, đúng vậy, Khương lão sư và Lý lão sư đang ở đâu?
Sắc mặt người nọ vui mừng, cười nói:
- Bọn họ đều ở đại sảnh, cũng đã biết tin tức ngươi trở về.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu cười nói:
- Cảm ơn, ta vào trước.
Người nọ nhẹ gật đầu, cười nói:
- Tốt, bất quá lát nữa ngươi phải kể cho ta một ít chuyện bên ngoài a.
Lâm Dịch gật đầu cười, sau khi khách sáo vài câu, liền đi vào.
Vừa vào đại sảnh, quả nhiên Khương Phàm và Lý đều ở bên trong.
- Lý lão sư, Khương lão sư.
Lâm Dịch đi vào, chào hỏi với hai người, trên thực tế, tới bây giờ, Lâm Dịch còn có một thân phận là đệ tử Vũ Môn của trấn Hi Mạn, lúc trước cũng tham gia khảo hạch, được thông qua, đã nhiều năm như vậy, tuy rằng Lâm Dịch đều không có tham gia qua hoạt động nào của Vũ Môn, nhưng Khương Phàm cũng không loại bỏ tên hắn trong danh sách đệ tử Vũ Môn, cho nên, trên thực tế, hắn cũng là đệ tử Vũ Môn, bất quá chính hắn đã mất quên mà thôi.
Biểu lộ trên mặt Khương Phàm rất là không vui, nói:
- Nói thật đi, ngươi đã trở về được bao lâu rồi? Rõ ràng hôm nay mới nghĩ đến chuyện đến đây.
Lâm Dịch ngẩn người, gãi gãi đầu, lộ ra biểu lộ không có ý tứ, sau đó mới nói:
- Thật xin lỗi...
Bất quá cũng không giải thích gì, dù sao thì chuyện về bông tai và mẫu thân hắn, không có quan hệ chút nào đến bọn người Khương Phàm, hơn nữa dùng mông suy nghĩ cũng biết được, chuyện về bông tai, tự nhiên là càng ít người biết rõ càng tốt.
Khương Phạm không vui, chặc lưỡi thoáng một chút, lầu bầu nói:
- Xú tiểu tử, ta lo lắng cho ngươi như vậy thật là thiệt thòi quá, trở về cũng không biết tới chào hỏi trước.
Tai mắt Lâm Dịch nhạy cảm ở hạng gì? Dĩ nhiên là nghe được thanh âm lầu bầu của Khương Phàm, không khỏi nghi hoặc nhìn hắn, lo lắng cho mình?
Lúc này Lý mới mở miệng nói:
- Lần trước, sau khi ngươi rời khỏi, có phải bị năm người phục kích hay không?
Lâm Dịch ngẩn người, chợt mới nhớ tới, năm người Lý nói, hẳn là năm tên Thiên Sát kia, bất quá làm sao bọn hắn biết được?
Lâm Dịch có chút nghi hoặc, nhưng chợt lại nghĩ đến, ngày đó hắn và những tên Thiên Sát kia thoáng gặp qua, vài ngày sau lại đuổi theo mình, bọn hắn hẳn là đã đến trấn Hi Mạn, sau đó biết được mình rời đi mới đuổi theo a, Lâm Dịch âm thầm suy nghĩ, lập tức nhẹ gật đầu, cũng không phủ nhận.
- Như vây, ngươi đã giết bọn hắn đúng không?
Lý lại truy vấn.
Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc, hỏi:
- Lý lão sư, làm sao ngươi biết được?
Nếu như nhớ không lầm, địa điểm giết bọn hắn, tựa hồ cách thôn trấn rất xa a, chẳng lẽ Lý ở đằng sau quan sát? Lâm Dịch nghi hoặc.
Khương Phàm tức thì mở miệng nói trước Lý.
- Bởi vì sau khi những người kia rời đi, hắn cũng đuổi theo.
Lúc này Lâm Dịch mới hiểu rõ ra, bất quá chợt có chút cảm kích nhìn về phía Lý, chân thành nói:
- Cảm ơn ngươi, Lý lão sư.
Thế nhưng Lý lại lạnh nhạt lắc đầu nói:
- Không cần, ta cũng không có giúp đỡ, đúng rồi, đến tột cùng những ngươi kia là ai? Tại sao lại đuổi theo ngươi?
Nói đến đây, Lý nhíu mày nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó lập tức nói ra cừu hận của mình và Bạch Diệp, cũng suy đoán Bạch Diệp là người tổ chức Thiên Sát kia, Lý và Khương Phàm lập tức kinh hãi, uy danh Thiên Sát, hiển nhiên bọn hắn đã nghe qua.
- Thiên Sát, bọn hắn cũng rất bất hảo, về sau ngươi phải cẩn thận một chút.
Lý cau mày, lo lắng nói.
Lâm Dịch thấy Lý quan tâm như vậy, nhẹ nhàng cười nói:
- Lý lão sư yên tâm đi, chuyện này đã được giải quyết, không có gì xảy ra nữa đâu.
Lý nghe vậy nhíu mày, nhưng cũng không có truy vấn giải quyết như thế nào, chỉ gật đầu nói:
- n, giải quyết là tốt rồi, một mình ngươi đi lại tại Đại lục, tuy thực lực không tệ, nhưng đúng là vẫn cần phải cẩn thận một chút, nếu có thể thì nên nhẫn nhịn.
Lâm Dịch cảm thấy ấm áp trong nội tâm, nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.
Lý nhẹ gật đầu, lại đột nhiệt cảm thấy có gì không đúng, nhìn lại hướng Lâm Dịch, sau khi cố gắng đánh giá vài lần, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khiếp sợ, nói:
- Lâm Dịch, thực lực của ngươi...
Lâm Dịch ngẩn người, chợt tức thì nhẹ nhàng cười cười, sau đó nhẹ gật đầu, thần sắc Lý lập tức hoảng sợ, đôi mắt mang theo vẻ hoảng sợ nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau mới lộ ra thần sắc vui mừng, trên khuôn mặt một mực lạnh lùng lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy, rất hiển nhiên, hắn đã nhìn ra thực lực Lâm Dịch.
Nhưng Khương Phàm một bên tức thì có chút không hiểu thấu, thực lực bản thân hắn cũng chỉ là lục cấp chiến sĩ, vốn kém Lâm Dịch một mảng lớn, tự nhiên không cách nào nhìn ra sức mạnh của Lâm Dịch, nhìn thấy biểu lộ hoảng sợ mà vui mừng trên mặt Lý, lập tức có chút không hiểu thấu, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy, Lý, ngươi làm sao vậy?
Liên tục truy vấn, cực kỳ hiếu kỳ.
Nhưng Lý chỉ nhìn Lâm Dịch, căn bản không quan tâm câu hỏi của hắn, thật lâu sau, Lý nở nụ cười, nhẹ gật đầu với Lâm Dịch.
- Còn cần cố gắng.
Lâm Dịch tức thì gật đầu cười, trước kia đã từng nói qua, hắn tôn kính Lý từ nội tâm, loại tôn kính này, cũng không phải vì thực lực và thân phận song phương biến đổi mà sinh ra biến hóa gì, tuy rằng lúc này hắn đã là hạ tinh vị võ giả, nhưng vẫn không chút do dự nghe theo lời Lý, dù sao, hắn rất rõ ràng là Lý sẽ không làm hại hắn.
Nếu như nói trên thế giới này người hắn tin tưởng nhất chính là Lâm Cường, như vậy người tin tưởng thứ hai, không thể nghi ngờ gì chính là Lý, cho tới bây giờ vẫn trầm mặc không nói gì này, tuy rằng thời gian bọn hắn chính thức ở cùng một chỗ, có lẽ không quá ba tháng.
Khương Phàm thấy hai người che giấu và đối thoại khiến người khác không biết như vậy, càng cảm thấy tò mò, liên tục truy vấn:
- Làm sao vậy, đến cùng là sao vậy?
Biểu lộ rất là gấp gáp.
Lúc này Lý mới nhìn thoáng qua hắn, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, liền quay đầu về hướng khác, mà trên mặt Lâm Dịch tắc thì tươi cười với Khương Phàm, nói:
- Không có gì, lão sư.
Khương Phàm thấy hai người trả lời, lập tức bắt đầu bực mình, nói:
- Khẳng định hai người các ngươi có bí mật, rõ ràng không muốn nói cho ta.
Ngữ khí Khương Phàm, lập tức khiến Lâm Dịch im lặng một hồi, cuối cùng vẫn dứt khoát bỏ qua.
Lập tức, Lý và Lâm Dịch trò chuyện trong chốc lát, dùng qua cơm trưa tại Vũ Môn, mãi đến khi màn đêm buông xuống, trên không trung thị trấn, lập tức có rất nhiều pháo hoa đẹp mắt xuất hiện, những pháo hoa này đều do dân chúng trong trấn tự chế, lúc này Lâm Dịch mới cáo từ rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.