- À?
Một lão giả đã qua tuổi trung niên nghe Khương Phàm lộ ra tiếng oán giận như vậy lập tức ngạc nhiên
- Chỉ trong ba ngày ngươi đã khiến ta xuất ra ba bình rồi, còn nói ta không tốt?...Hừ, đi, không tốt thì không tốt, những bình rượu kia ta còn phải giữ lại dùng lúc con ta cưới vợ, mấy ngày nay các ngươi đã uống bốn bình rồi, số còn lại không thể cho các ngươi nữa.
- Ai nha, bình cuối cùng thôi, đừng nhỏ mọn như vậy nha.
Khương Phàm lập tức gượng cười nói.
- Nói không được là không được, nói gì đều vô dụng.
Thấy lão Vương kiên quyết như thế, Khương Phàm giận tím mặt:
- Không nể tình vậy sao?
Lão Vương bĩu môi một cái
- Mặt mũi ai cũng không dùng được.
Khương Phàm lập tức tức giận trừng mắt, mà lão Vương không chút nào yếu thế, cũng trừng mắt nhìn về phía Khương Phàm, hai người cứ như vậy giằng co trong đại sảnh Vũ Môn.
Mà Lý bên người bọn hắn lại bảo trì biểu lộ lạnh lùng lạnh nhạt, phảng phất như hai người trước mặt như không khí vậy, khoan thai tự đắc bưng một tách trà nóng hổi, vui vẻ ngồi nhấm nháp.
Sau khi giằng co thời gian, cuối cùng Khương Phàm có việc cầu người mà xuống nước trước, nghiêm mặt, trứu mị cười nói:
- Ai nha...Một bình cuối cùng thôi...Ta cam đoan một bình cuối cùng thôi được không...
Nhưng lão Vương hiển nhiên đã biết rất rõ cái gọi là " một bình cuối cùng" này, thế nên lập tức tỏ thái độ dứt khoát, quyết không mềm lòng.
Khương Phàm lập tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-thua/1453441/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.