- Bị ma thú cắn nát xương sọ mà chết.
Trương Diệc Vũ nhìn vết thương một chút, sau đó nhẹ nhàng nói.
Mọi người trong lòng kinh ngạc, nhưng tay vẫn liên tục đào bới, dần dần thi thể hoàn chỉnh được đào ra ngoài.
Ngoại trừ xương sọ, phần còn lại đều bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, bộ quần áo kiểu dáng hiện đại và đồ dùng hàng ngày của thi thể sau khi được đào bới ra ngoài, gặp gió thổi qua nhất thời biến thành tro tàn.
Khắc Lý Tư ngồi xổm xuống, lấy tay sờ bạch cốt lành lạnh, nắm lên một chút bạch cốt, tỉ mỉ nhìn một chút sau đó chắn chắn nói:
- Đây là một gã chiến sĩ.
Trương Tạp nhất thời kỳ quái hỏi:
- Sao ngươi lại biết hắn là chiến sĩ?
Khắc Lý Tư chỉ vào xương tay bạch cốt nói:
- Ngươi xem khoảng cách giữa các ngón tay của hắn rất rộng, đây là do trường kỳ tu luyện thể thuật, giã trọng vật nhiều mà tạo thành.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên, khoảng cách giữa các xương ngón tay rất rộng, khi còn sống bởi vì có da thịt che chắn nên không thể nhìn ra, nhưng lúc này hoàn toàn đã biến thành xương khô, tự nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ.
- Hơn nữa, hẳn đã chết rất lâu rồi...ít nhất cũng phải mấy trăm năm.
Thủy Linh Lung nói tiếp.
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Không sai, y phục của hắn vừa đào lên đã biến thành tro tàn, hiển nhiên thời gian rất lâu rồi.
- Vậy đây là ai? Chẳng lẽ là người không ra ngoài trong lần tiến vào ma nguyên động quật trước?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-thua/1453412/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.