- Xong rồi, đi thôi, thật là, còn so đo tính bướng bỉnh với một tiểu hài tử. Cho tới bây giờ, Khải Hi sau khi Lâm Dịch phát hiện ra nơi ẩn nấp của bọn hắn vẫn một mức không hiện thân, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, hắn lại ra tay cứu Lâm Dịch. Sắc mặt Khắc Lí Tư biến đổi mấy lần, nghe được cách nói của Khải Hi hắn đã biết Khải Hi muốn bảo vệ tiểu tử này rồi. Đương nhiên, Khắc Lí Tư kỳ thật cũng không muốn giết chết Lâm Dịch, chỉ là cuối cùng Lâm Dịch lại chống đối hắn khiến hắn bốc hỏa thôi. Lúc này Lâm Dịch có Khải Hi bảo vệ, liền hừ lạnh một tiếng, đứng trên không trung lạnh lùng bao quát Lâm Dịch nói: - Tiểu tử, lần này hãy bỏ qua cho ngươi, về sau không nên hung hăng càn quấy như thế nữa...Mặc dù Khải Hi có bảo vệ ngươi thế nào, ta cũng nhất định sẽ tự tay đánh chết ngươi... Tiếng nói truyền xuống đất, một hồi gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Khắc Lí Tư cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa... Mà Lâm Dịch lại đứng nguyên tại chỗ nhíu mày, hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi đợi thật lâu, một cổ đau đớn toàn thân mới xuất hiện trên người Lâm Dịch...trong mắt Lâm Dịch lập tức bắn ra hận ý khắc cốt: - Khắc Lí Tư... Sau đó kéo lấy thân thể bị thương, Lâm Dịch đi về phía Ước Ba Long. Đêm tối đi gấp, từ sau khi đánh một trận với Khắc Lí Tư, trong nội tâm Lâm Dịch liền tràn đầy cừu hận với Khắc Lí Tư, càng thêm khát vọng đối với lực lượng, phong cảnh xinh đẹp trên đường đã khó có thể lọt vào mắt nữa. Cũng may năng lực khôi phục của Lâm Dịch rất mạnh, mà khi lần cuối cùng Khắc Lí Tư sử dụng phong trận, ý tứ muốn uy hiếp Lâm Dịch hơi nặng một chút, thêm vào lực khôi phục của Lâm Dịch rất mạnh nên cũng không có thương tích gì nghiêm trọng cả. Bất quá hơn một tháng, thương thế trên người Lâm Dịch đã bắt đầu hoàn toàn lành lại, còn hận ý đối với Khắc Lí Tư cũng bị Lâm Dịch chôn sâu dưới đáy lòng. Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch bị người khác dùng lực lượng cường đại nhục nhã như thế, Lâm Dịch tuyệt đối không thể quên cừu hận lần này được. Hai tháng sau, Lâm Dịch xuất hiện trước một tòa thành thị cực kỳ phồn vinh. Mặc dù chỉ là đại môn của thành thị, dĩ nhiên ngựa xe như nước, người đến người đi, phi thường náo nhiệt. Điều khiển Ước Ba Long đáp xuống từ không trung, tìm một nơi đủ cho Ước Ba Long đáp xuống, Lâm Dịch nhảy xuống từ trên lưng Ước Ba Long. Giao Ước Ba Long cho người của trạm dịch ở bên ngoài trông coi, Lâm Dịch liền đi đến cửa thành. Cửa thành cao chừng hơn mười trượng, lộ ra khí thế bàng bạc. Ngẩng đầu nhìn, xà ngang trên cửa thành điêu khắc hai chữ to hùng hậu "Thiên Diệp. lộ ra vẻ cực kỳ cứng cáp. - Cuối cùng đã tới. Lâm Dịch cảm thấy âm thầm có chút kích động, ngoại trừ có thể chính thức bắt đầu học tập di năng ra, hắn càng có thể lập tức gặp được người nhà của mình. Tính toán thời gian, Lâm Dịch đã có chừng năm năm chưa gặp qua người nhà, cũng không biết giờ bọn họ thế nào nữa. Tiến vào thành thị. Cảnh tượng lọt vào tâm mắt cực kỳ phồn hoa, không thể không nói, mặc dù là thành Bách Nhạn ở Tông Phạm, cũng tuyệt đối không phồn hoa như thành Thiên Diệp được. Nếu như nói thành Bách Nhạn mang đến cho người khác cảm giác đại khí..., vậy thì, cảm giác mà Thiên Diệp thành phố mang đến cho người khác chính là phồn vinh. Người lui tới trên đường phố rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác chen chúc, bốn phía khắp nơi đều là thanh âm rao hàng, tiếng cười đùa, tiếng ồn ào, lộ ra phi thường náo nhiệt. So sánh với loại thành thị nhỏ như La Nhĩ, nhà lầu của thành Thiên Diệp cao hơn rất nhiều, nhiều vô số, lộ ra cực kỳ phồn vinh. Lâm Dịch đi theo dòng người, ánh mắt lại hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó tìm một lữ điếm đi vào. Đi vào đại sảnh lữ điếm hỏi thăm, biểu tình của nữ hầu trở nên cực kỳ cung kính: - Học viện Ngũ Hành ở vị trí ngay trung tâm Thiên Diệp, sau khi đi qua quảng trường trung tâm, ngài có thể thấy được. Ăn cơm xong, nhìn sắc trời một chút dĩ nhiên đã gần tới buổi chiều, hắn liền liền quyết định sáng sớm ngày mai lại tới Học viện Ngũ Hành. Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch thuê một chiếc xe ngựa đi về phía Học viện Ngũ Hành. Rất hiển nhiên Học viện Ngũ Hành cực kỳ nổi danh ở Thiên Diệp thành phố, Người chăn ngựa nghe đến muốn đi Học viện Ngũ Hành, trên đường đi liền không ngừng nói tíu tít, các loại chuyện về về lịch sử Học viện Ngũ Hành ah, các danh nhân đã từng xuất hiện qua, thật ra khiến Lâm Dịch biết thêm được một ít tình huống về Học viện Ngũ Hành. Học viện Ngũ Hành tu kiến vào năm 30457 Bạch Đế lịch, đến ngày nay đã có lịch sử chừng gần 3 vạn năm, so với Tông Phạm, càng cổ xưa hơn nhiều, nội tình của nó tất nhiên cũng cực kỳ phong phú. Mà trong lịch sử trường học, lại xuất hiện rất nhiều cường giả. - Bạch Tiếu Thiên đại nhân ngài biết không? Người chăn ngựa phối hợp nói, nhưng nghe được cái tên này, Lâm Dịch lại sững sờ, nói: - Bạch Tiếu Thiên? Người chăn ngựa ngạo nghễ nói: - Bạch Tiếu Thiên đại nhân, cũng tốt nghiệp ở Học viện Ngũ Hành đấy. - Cái gì? Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt nhìn. Về Bạch Tiếu Thiên, hắn đã từng trông thấy từ trong một quyền lịch sử đại lục ở Phong Vân Các. Nghe nói vào vạn năm trước hoàng tộc đế quốc Bạch gia nhân tài điêu linh, đương kim Đế vương Bạch Sầu mặc dù không tính ngu ngốc, nhưng lại cực kỳ thiếu khuyết năng lực quyết đoán. Quan chấp hành cao nhất Lạp Nhĩ Ba của hành tỉnh Độ La ở cực bắc lúc ấy thấy nhân tài hoàng tộc tàn lụi, kể cả hắn trong đó, thủ hạ của hắn chừng bảy tên thánh giai cường giả có ý đồ muôn phân liệt đế quốc, độc lập xưng đế. Hành động của quan chấp hành kia cực kỳ bí mật, khi Bạch Sầu nhận được tin tức, Lạp Nhĩ Ba kia cũng đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị, chỉ chờ hô một tiếng thôi. Phải biết rằng vào lúc ấy, hoàng tộc đế quốc đã thống lĩnh đại lục gần hơn ba vạn năm, cách nghĩ của rất nhiều quan chấp hành đều giống với Lạp Nhĩ Ba, nếu như Lạp Nhĩ Ba xưng đế thành công, như vậy trong mười một hành tỉnh khác cũng có hơn phân nửa người cùng làm thế. Mà mấy đại hành tỉnh ở gần hành tỉnh Độ La về cơ bản đều trong trạng thái chờ xem thế nào, đối với mệnh lềnh điều binh của Bạch Sầu đều mượn cớ kéo dài, thế cho nên Bạch Sầu quả thật là như Mạc Sầu vậy. Mà vừa lúc này, con thứ tư của Bạch Sầu chủ động xin đi giết giặc, công bố trong vòng ba ngày, tất sẽ giải quyết vấn đề này, Bạch Sầu bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng. Bạch Tiếu Thiên từ cảnh cửa không gian trong đế quốc hoàng thành, Bạch Đế Thành, trực tiếp truyền tống đến một chỗ ở Hành tỉnh Độ La, sau đó liền một mình tiến đến phủ đệ của Lạp Nhĩ Ba. Mà vào lúc đó, kể cả Lạp Nhĩ Ba trong đó, trong phủ đệ của hắn có chừng bảy tên thánh giai cường giả, thấy Bạch Tiếu Thiên một mình đến đây, lập tức căn bản không thể hắn vào lòng, Bạch Tiếu Thiên đến quát tháo lung tung, càng khiến Lạp Nhĩ Ba tức giận không thôi. lập tức liền triển khai chiến đấu. Lạp Nhĩ Ba căn bản không đặt Bạch Tiếu Thiên vào mắt bởi vì Bạch Tiếu Thiên không có đế vương chi mệnh. Thấy chiêu hàng không có hiệu quả, Bạch Tiếu Thiên dứt khoát lựa chọn đuổi giết. Trận chiến ấy kinh thiên động địa, các tỉnh lị của Hành tỉnh Độ La cơ hồ bị hủy hoại trong chốc lát, gần ngàn vạn cư dân trong cơ hồ đều bị ảnh hưởng. Lại nói tiếp, lúc ấy vẫn là giữa trưa, đột nhiên chỉ thấy Thiên địa thay đổi, nhan sắc hoàn toàn biến thành màu vàng ròng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời có tám đạo nhân ảnh hư không mà đứng cứ như vậy lơ lửng trên không trung. Tiếp sau đó, bầu trời đột nhiên xuất hiện một quang cầu màu vàng lóe sáng vô cùng chói mắt. Khi bọn hắn còn không có có hiểu rõ đã sinh cái gì sự tình thời điểm, tai nạn đã bắt đầu. Tựa như Thiên địa lệch vị trí, nhà lầu cao lớn cơ hồ tại trong khoảnh khắc sụp xuống giống như tận thế, bụi mù che phủ toàn bộ thành thị cùng với tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết...Vốn là một cái thành thị xinh đẹp bỗng chốc biến thành một tòa luyện ngục giữa nhân gian... Ngày hôm sau, tin tức đã xuất hiện trên bố cáo của tất cả các tòa thành thị. - Hành tỉnh Độ La Lạp Nhĩ Ba ý đồ phân liệt đế quốc, bị xử quyết theo luật. Chỉ mấy chữ vô cùng đơn giản này, nhưng lại khiến tất cả quan chấp hành có cùng ý đồ muốn độc lập cảm thấy phát lạnh. Bởi vì bọn hắn rất rõ ràng thực lực của Lạp Nhĩ Ba...Bảy tên thánh giai, đó là loại chiến lực cường đại cỡ nào? Nhưng mà, dưới loại chiến lực này, dĩ nhiên không cách nào chống lại, lại càng không phải nói đến bọn hắn, những người có thực lực vốn thua xa Lạp Nhĩ Ba. Cũng trong lúc đánh xong một trận này, trên luật pháp của đế quốc xuất hiện một điều quy định: Cường giả đã ngoài Thánh giai, không cho phép động thủ ở trong phạm vi300 km quanh thành thị. Trên thực tế, trong thời gian 3 vạn năm sau này, quan chấp hành của các hành tỉnh tuy rằng một đời tiếp một đời, nhưng không còn người nào dám nói ra chuyện độc lập nữa, chính là vì Bạch Tiếu Thiên. Nghe được Bạch Tiếu Thiên là tốt nghiệp ở học viện mình sắp tới, cảm giác của Lâm Dịch cũng không khỏi có vài phần kích động...Tuy rằng hôm nay Lâm Dịch đã chừng 20 tuổi, hơn nữa cũng đã trải qua không ít chuyện...nhưng cái này không ảnh hưởng chút nào tới việc hắn tôn kính cường giả cả. Nghe người chăn ngựa lải nhải bên tai, trong nội tâm thoáng kích động, một đại môn xuất hiện trước mặt Lâm Dịch. - Nơi này chính là Học viện Ngũ Hành rồi. Người chăn ngựa chỉ vào đại môn của Học viện Ngũ Hành nói. Đại môn của Học viện Ngũ Hành ở trong phố xá sầm uất. Cao chừng hơn mười mét, môn trụ hai bên cũng rộng gần 2 3m, xà ngang phía trên thỉ khảm nạm lấy bốn chữ to cổ xưa Học viện Ngũ Hành như rồng bay phượng múa, mang đến cho người khác cảm giác rất có nội tình lịch sử. Xuống xe trả tiền, Lâm Dịch liền đi tới đại môn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Từ lữ điếm Lâm Dịch ngủ lại đến nơi này, trọn vẹn dùng hơn ba giờ, lúc này mặt trời dĩ nhiên đã lên cao tới đỉnh đầu, tản ra khí tức nóng rực. Ở bên trái đại môn, có một căn phòng ở kế gần đại môn, của căn phòng lúc này mở ra, Lâm Dịch lập tức đi vào đó. Đã thấy một gã lão giả râu bạc trắng đang ghé đầu lên cái bàn nhỏ trong phòng ngủ gật, Lâm Dịch theo thói quen đánh giá căn phòng này một phen. Phòng cũng không lớn, bộ dạng chỉ chừng hơn mười mét vuông, bên trong có một cái bàn và hai cái ghế, trên bàn bày đủ các loại đồ vật linh tinh, nơi Lâm Dịch là ở bên trái cửa ra vào, cũng có một cái cửa nhỏ, xem ra, có thể từ trong phòng này trực tiếp đi vào trong trường. Lâm Dịch đợi một chút, có chút do dự, rốt cục có nên đánh thức lão giả này không? Hay là mình cứ trực tiếp đi vào trường? Nghĩ nửa ngày, Lâm Dịch vẫn quyết định đánh thức lão giả, dù sao nơi này là Học viện Ngũ Hành, cũng không phải học viện bình thường. Không nói đến sau khi đi vào trường học mình không biết phải làm sao, hơn nữa Lâm Dịch cũng không muốn gây nên hiểu lầm không tất yếu. - Lão gia gia, lão gia gia... Lâm Dịch nhẹ nhàng hô thăm dò hai tiếng, lão giả kia trở mình bỗng nhúc nhích thân thể, lầm bầm vài tiếng, nhưng cũng không tỉnh lại. Lâm Dịch có chút xấu hổ gãi gãi đầu...Lớn tiếng gọi thì sợ kinh sợ đến hắn, mà nhỏ giọng gọi, lại không không tỉnh, lập tức do dự một chút, liền cất bước đi vào phòng nhỏ. Nào biết vừa mới vào phòng nhỏ, chân Lâm Dịch lập tức bước không nổi nữa, bởi vì có một cổ ác hàn không chút dấu hiệu bốc lên từ đáy lòng hắn...mặc dù đối mặt với ma thú công kích ở sau núi lúc trước, hắn cũng chưa từng như vậy, cảm giác nguy cơ cường đại khiến sau lưng Lâm Dịch lập tức ẩm ướt, hắn ngay cả động cũng không dám động chút nào cả. - Đây là chuyện gì? Lâm Dịch cứng ngắc thân thể, cứ như vậy sải bước tiến vào phòng nhỏ, nhưng động tác lại cứng lại trên không trung...Lâm Dịch có thể cảm giác được, vô luận hắn làm động tác gì, hắn đều rất khó chịu Tâm tư thay đổi thật nhanh, ánh mắt không khỏi quăng lên người lão giả như còn ngủ say kia... - Chẳng lẽ...Là hắn? Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng kinh nghi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]