Chương trước
Chương sau
Bởi vì ngay từ đầu Hi Nhĩ và Kha Nhĩ công kích làm cho Lâm Dịch cảm thấy không kịp thở, sau đó dứt khoát không Phá Môn nữa, trên mặt của Lâm Dịch hiện ra thần sắc cực kỳ tỉnh táo.
Tiến vào trạng thái chiến đấu chính thức, đại não của Lâm Dịch rất thanh tỉnh, tất cả hình ảnh chiến đấu giống như bức tranh hiện ra trong đầu của hắn, căn bản không cần tận lực suy nghĩ, lộ tuyến công kích của hai người trong đại não.
Lâm Dịch lập tức tránh né ở các góc độ mà người ta khó cân nhắc tới.
Hi Nhĩ và Kha Nhĩ chỉ cảm thấy, bỗng nhiên tốc độ của Lâm Dịch biến thành chậm lại, vốn tưởng rằng đã có thể khiến hắn không cách nào Phá Môn nên ra sức đuổi giết, nhưng làm cho bọn chúng kỳ quái, nhìn thì thấy động tác của Lâm Dịch biến chậm lại, nhưng lại làm cho bọn chúng khó có thể cân nhắc.
Rõ ràng nhìn thấy sắp bị trúng chiêu, Lâm Dịch lại đơn giản gọn gàng từ những góc độ mà bọn họ không cách nào đoán trước mà né tránh, tiến vào góc chết của hai người phản công trở lại.
Liên tục né tránh nhiều lần, Lâm Dịch bắt đầu phản kích thật sự.
Công kích của hai người được phản ánh rõ ràng trong đại não, Lâm Dịch có thể dễ dàng tránh thoát công kích của hai người.
Trừ việc đó ra, bởi vì tinh thần lực tăng vọt, sau khi Lâm Dịch tiến vào trạng thái chiến đấu, trong đầu nếu không thể nắm chặt công kích của đối phương thật rõ ràng, thì cũng có thể dễ dàng biết rõ điểm yếu nhất của đối phương.
Vừa tránh thoát giáp công của Kha Nhĩ và Hi Nhĩ, Lâm Dịch nghiêng thân hình và gia tốc xoay tròn! Chân trái lập tức giống như roi chém vào phần eo của Hi Nhĩ.
Lúc này Hi Nhĩ lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh, cho nên bị trúng một cước này của Lâm Dịch làm cho cái trán của hắn đổ mồ hôi lạnh! Cắn răng một cái, cố nén đau đớn khó thở từ ngực truyền tới, thân hình cũng cấp tốc xoay tròn.
Chân của Lâm Dịch cũng đá mạnh lên lưng của hắn một cái.
- Phốc!
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Hi Nhĩ giống như miếng giẻ rách rưới bay ra ngoài.
Lực lượng của Lâm Dịch to lớn như thế? Ngay cả cứng rắn như nham thạch cũng bị một cước của hắn đá thành bột mịn, xá gì thân thể con người của Hi Nhĩ chứ.
Một cước này làm cho nội tạng của Hi Nhĩ chấn động, Hi Nhĩ vốn định dùng lực xoay tròn để giảm bớt lực chân của Lâm Dịch, nhưng rất hiển nhiên, hiệu quả có hạn.
Thân thể của Hi Nhĩ nhanh chóng văng ra xa, mà đám người đứng ở bên dưới không cách nào nhìn rõ tình huống chiến đấu của ba người lúc này.
Đột nhiên thấy thân thể của Hi Nhĩ bay ra, làm cho bọn chúng cảm thấy sững sờ, nhưng trong lúc sững sờ, thân thể của Hi Nhĩ đã bay đụng vào người của ba bốn tên, mà cú va chạm này đã làm cho những người này phun máu tươi, sau đó cùng bay ra phía sau, té xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Mà cuối cùng Hi Nhĩ vẫn là chiến sĩ Ngũ cấp, mặc dù bị trúng trọng kích, nội tạng trong thân thể bị chấn vỡ hoàn toàn, nhưng cũng không có tắt thở ngay lập tức, mà trong mắt bắn ra thần sắc không thể tin nổi, giống như rất nghi hoặc, rõ ràng đều là lực lượng Ngũ cấp Cảnh Môn, vì cái gì đối phương lại có thể trong một chiêu đoạt tính mạng của mình chứ?
Con mắt trừng lớn tràn ngập thần sắc không cam lòng, chợt nghiêng đầu sang bên trái, cứ như vậy khí tuyệt bỏ mạng. Mà làm cho đám người vốn đang sững sờ, lập tức bối rối né tránh sang chỗ khác, rốt cuộc bọn chúng cũng ý thức được, chiến sĩ Ngũ cấp chiến đấu, mặc dù chỉ là ảnh hưởng, cũng có thể làm cho những kẻ ở bên ngoài phải chết, lưu lại thân thể của Hi Nhĩ và mấy thằng quỷ không may trên mặt đất, những người còn lại đã sớm bối rối chạy tứ tán.
Hi Nhĩ bị một cước đá chết làm cho sắc mặt Kha Nhĩ khẽ biến, đột nhiên công kích của hắn biến thành cẩn thận, Lâm Dịch nhiều lần hướng vào địa phương yếu nhất của hắn mà công kích, nhưng bởi vì hắn vẫn còn dư lực, cho nên không bị công kích trúng, may mắn tránh thoát được, làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
Không thể không nói, tên Kha Nhĩ này là một người rất thông minh.
Hắn quan sát tình hình cảm thấy không đúng, trong lòng trầm xuống, thời gian Phá Môn của mình hoàn thành, còn không phải sẽ bị đối phương hành hạ đến chết hay sao?
Phải biết rằng, cho tới bây giờ, Lâm Dịch ngay cả Phá Môn cũng chưa vận dụng tới a!
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo của Kha Nhĩ, tình thế hiện giờ đã thoát ly khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Lúc trước hắn bị tổ chức lợi dụng người nhà uy hiếp mà gia nhập, tổ chức cho hắn quyền lực rất cao và hưởng thụ cực điểm, trên đại lực, một chiến sĩ Ngũ cấp như hắn đúng là không xem vào đâu, nhưng ở trong tòa núi quặng này, hắn chính là tồn tại đỉnh cấp a.
Quyền lực và hưởng thụ nhanh chóng ăn mòn nội tâm của hắn, cho nên chỉ sau vài năm ngắn ngủi, hắn cũng sớm quăng chuyện người nhà bị khống chế ra khỏi đầu. Nhưng ở trước mặt của người khác, hắn vẫn luôn bảo trì tính tình lạnh nhạt, nhưng vụng trộm, tính tình vặn vẹo biến thái ẩn sâu trong nội tâm lúc trước cũng không còn cố kỵ mà hiển hiện ra.
Tất nhiên, hắn là một gã đồng tính luyến ái, ở trong thế giới này, người đồng tính luyến ái sẽ bị vô số người xem thường, từ nhỏ hắn đã bị người chung quanh giễu cợt và trào phúng, về sau, hắn chỉ có thể trang bị cho mình một cái mặt nạ lạnh nhạt mà thôi.
Hắn dưới sự ủng hổ của thiên tư thể thuật, rất nhanh hắn đã được sự đề cao mọi người, nhưng mà trong lòng của hắn, cũng bắt đầu hiện ra loại tâm tính biến thái vặn vẹo.
Sau khi được điều tới nơi này, rốt cuộc hắn cũng không còn cố kỵ mà phát tiết, sinh tử của người nhà rất xấu, làm sao còn có thể đi vào trong lòng của hắn nữa chứ.
Lần này đột nhiên Lâm Dịch giết đến tận cửa, trong nội tâm kinh ngạc lực lượng cường đại của Lâm Dịch, đồng thời, hắn nhanh chóng vận dụng đầu óc.
Không thể không nói, bộ dáng lạnh nhạt của hắn đã làm cho Lâm Dịch có chút tin tưởng. Nhưng lời nói của Hi Nhĩ, đã làm cho Lâm Dịch sinh ra hoài nghi.
Nếu như nói hắn đứng đối diện với rất nhiều người trên đại lục này, thì cái mặt nạ lạnh nhạt như thế, có lẽ sẽ làm cho đối phương sinh ra tin tưởng lời nói của hắn, hết lần này tới lần khác, hắn lại gặp phải Lâm Dịch.
Lâm Dịch vốn là một thiếu niên cố chấp hướng nội, mặc dù lời nói không nhiều, nhưng hắn thông minh là chuyện không thể nghi ngờ. Chấp nhất đối với thể thuật của Lâm Dịch chính là một phương thức thể hiện tính cách của Lâm Dịch mà thôi, mà từ lúc Lâm Dịch bắt đầu giết chết những tên giám sát kia, hắn đã hạ quyết tâm phải giết toàn bộ lũ cặn bã này, thời điểm Hi Nhĩ và Kha Nhĩ tranh chấp, trong lúc nhất thời làm cho Lâm Dịch khó có thể lựa chọn, càng kích phát cố chấp trong nội tâm của Lâm Dịch, quyết tâm giết chết toàn bộ.
Chuyện này, đương nhiên cũng là một loại biểu hiện không thành thục của Lâm Dịch.
Mà lúc này Hi Nhĩ đã chết, Kha Nhĩ tự biết, với thực lực của chính mình, quả quyết không phải là đối thủ của Lâm Dịch, đại não của hắn không khỏi chấn động, tốc độ công kích theo thời gian cũng từ từ thư giãn.
Hắn thư giãn, cũng không có nghĩa là Lâm Dịch cũng thư giãn. Tuy không rõ công kích của đối phương vì cái gì mà trở nên vô lực, nhưng so với việc Lâm Dịch muốn giết đối phương chẳng có quan hệ gì cả, nếu đối phương không thể công kích, vậy thì mình ra sẽ tay.
Bỗng nhiên động tác của Lâm Dịch biến thành nhanh hơn.
Thời điểm quyết đấu với cao thủ, chỉ trong một lút phân tâm mà mất mạng! Không thể không nói Kha Nhĩ thông minh nhất thời hồ đồ, thời điểm hắn đối mặt với cục diện này mà lại tự hỏi, cho nên bóng ma tử vong đã bao phủ về phía hắn.
Bỗng nhiên tốc độ của Lâm Dịch nhanh hơn, sau khi tốc độ công kích vượt qua phản ứng của Kha Nhĩ, bỗng nhiên một chân vung lên đá lên đầu của hắn.
Sau khi Kha Nhĩ kịp phản ứng thì tiếng xé gió đã xuất hiện ở trên đầu, thời điểm sắc mặt của hắn đại biến, tất cả đã muộn.
- Oanh!
Một cước này đá mạnh lên đầu của Kha Nhĩ, thậm chí sắc mặt đại biến của Kha Nhĩ và biểu lộ tuyệt vọng của Kha Nhã còn chưa biểu hiện ra hết, đã bị một cước của Lâm Dịch đá nát.
- Ba!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, đầu của Kha Nhĩ lập tức biến thành quỷ dưa hấu, bạo liệt ra ngoài, máu tươi và óc trắng văng tung tóe, lập tức dính vào chân phải của Lâm Dịch.
Thân thể của hắn mất đi khí lực nên từ không trung rơi xuống, thân thể va chạm với mặt đất, tướng chết rất thê thảm, so với Hi Nhĩ còn thảm hơn nhiều.
Đến tận đây, hai tên chí cao của doanh địa nô lệ là Hi Nhĩ và Kha Nhĩ, toàn bộ chết hết!
Lâm Dịch hạ xuống đất, liếc mắt nhìn sân bãi bừa bộn, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống giầy của mình, phía trên đã sớm dính óc và máu tươi của Kha Nhĩ.
Thời điểm trước kia khi còn trong rừng rậm, Lâm Dịch không chỉ một lần đá nát đầu của ma thú. Một ít ma thú có hình thể to lớn nên máu tươi và óc của nó nhiều hơn bất cứ sự tưởng tượng của người nào. Loại tràng diện này, thậm chí làm cho Lâm Dịch nhíu mày một cái cũng không có.
Đối với Lâm Dịch mà nói. Hắn quyết tâm muốn giết chết người, so với ma thú bình thường, cũng không có gì khác nhau, nếu như nói có gì phân biệt, đó chính là bọn họ biết nói chuyện, mà ma thú thì không nói được.
Sau khi quét nhìn bốn phía, vừa rồi ở nơi này còn hơn mười người sống sót không biết lúc này đã sớm chạy đi đâu rồi. Nhưng đã giết nhiều người như vậy, Lâm Dịch cũng không có ý định đuổi giết bọn họ, sau khi nhìn chung quanh, Lâm Dịch quay người đi về phía sơn động trong núi.
Bên ngoài sơn động đã sớm tụ tập mấy trăm tên thợ mỏ, biểu lộ trên mặt của những người thợ mỏ này là vô cùng lo lắng...Trên người của bọn họ mang theo xiềng tay xích chân, thần thái mệt mỏi và lo lắng ngồi xuống mặt đất. Nhiều người như vậy, nhưng không có phát ra tiếng ồn ào nào cả.
Bọn họ bị nô dịch quá lâu, sự nô dịch của đám giám sát và Hi Nhĩ đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Cho nên lúc này bọn họ cũng không có nghĩ tới chuyện chạy tới giúp đỡ Lâm Dịch giết địch, loại tâm lý sợ hãi này, trong thời gian ngắn không cách nào có thể vượt qua cả.
Thời điểm Lâm Dịch xuất hiện trước mặt của bọn họ, biểu lộ trên mặt của tất cả thợ mỏ là cuồng hỉ, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, trang diện lập tức ầm ĩ lên.
- Đại nhân, đại nhân!
- n nhân, ân nhân!
Đại nhân, ân nhân gọi không ngừng, làm cho Lâm Dịch trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Sau khi sững sờ, Lâm Dịch mới cười cười nói chuyện với bọn họ:
- Hi Nhĩ và Kha Nhĩ đều bị ta giết chết rồi, các ngươi tự do.
Tiếng hoan hô lập tức dừng lại, tất cả mọi người sửng sốt.
Trong mắt của Lâm Dịch không khỏi hiện ra thần sắc nghi hoặc, không biết qua bao lâu, một tiếng khóc mang theo áp lực cực lớn vang lên.
Dần dần, giống như bệnh dịch lây lan, một loạt tiếng khóc mang theo áp lực cực lớn vang lên, trong đó ẩn chứa cảm xúc thương cảm, làm cho Lâm Dịch có chút không rõ ràng cho lắm.
Chẳng lẽ bọn họ được tự do mà không vui sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nghĩ đến điều này.
- Tự do...Tự do...Chúng ta được tự do?
Một trung niên ở gần Lâm Dịch nhát lúc này thì thào nỉ non, ánh mắt trống rỗng, dần dần, nước mắt tràn ra.
Lúc này Lâm Dịch mới kịp phản ứng, thì ra bọn họ bị áp lực quá lâu, đột nhiên có được tự do, làm cho người ta trong nhất thời ngây ngốc quên cả tự hỏi, kìm lòng không được mà khóc rống phát tiết bi thương trong lòng.
Tiếng khóc này tiếp túc trong một thời gian rất dài, sau đó mới từ từ hạ xuống.
Bọn đại hán đối với Lâm Dịch đương nhiên mang ơn, lại một lần nữa quỳ xuống đất, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Lâm Dịch, mới đứng dậy.
Tìm trên thi thể của đám giam sát, sau khi mở xiềng xích trên tay và chân ra, những người này lại tiếp tục khóc thêm lần nữa, nhưng lúc này, là tiếng khóc vui mừng.
Sau đó, dưới sự yêu cầu của đám thợ mỏ, Lâm Dịch theo chân bọn họ đi vào đại sảnh của đám cao tầng, đem tất cả nữ hài nhi bên trong cứu ra.
Những nữ hài nhi này phần là lớn là thê nữ của thợ mỏ, sau khi các nàng biết rõ khôi phục được tự do, biểu hiện cũng giống như lúc ban đầu gặp được đám thợ mỏ, lại quỳ xuống bái lại Lâm Dịch. Phải mất một thời gian rất lâu các nàng mới bình tâm lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.