Chương trước
Chương sau

Trên đường đi ngựa xe như nước, phồn hoa náo nhiệt.
Không thể không nói, Thành Bách Nhạn là một thành thị phi thường lớn. Trên đường phố dòng người như nước thủy triều, tại hai bên đường lớn là hai hàng cây cao lớn đã được chăm sóc cắt tỉa cẩn thận, nhìn xanh ngát một màu, làm cho người ta có cảm giác tươi mát.
Mà ở phía sau hàng cây cao lớn ấy là một dãy nhà cao lớn, phòng ốc, cửa hàng...Tiếng người huyên náo, có vẻ rất có sức sống.
Loại cảnh tượng phồn hoa này ở thành phố lớn làm cho đám Lâm Dịch xem như mở rộng tầm mắt. Tại thành Hi Á, đường phố nhiều nhất không rộng hơn năm thước. Căn bản không cách nào so sánh cùng Thành Bách Nhạn...
Chen chúc một hồi, đến lúc xế chiều, xe ngựa mới ra khỏi thành, tiến nhập trong một mảnh rừng xanh ngắt.
- Nguyên lai học viện chiến kĩ Tông Phạm nằm tại vùng ngoại thành? Ta còn tưởng rằng nằm trong khu vực phồn hoa thành thị cơ.
Lời nói của La Á làm cho một lão sư cười cùng ngồi chung xe ngựa với hắn cười, nói:
- Trong thành cũng có phân hiệu của học viện. Nhưng chỗ đó chỉ có thể coi là là một nơi tiếp đãi. Dù sao học viện chúng ta cũng không nhỏ, lại muốn dung nạp nhiều đệ tử như vậy, còn muốn chuyên tâm tu hành...Nếu như xây tại phố xá sầm uất thì rất bất tiện.
La Á nghe vậy giật mình, mắt nhìn phía trước, không nói thêm gì nữa.
Sau khi tiến vào rừng cây đi về phía trước ước chừng hơn một canh giờ, đến khoảng bốn giờ chiều một đại môn cổ xưa xuất hiện trước mặt Lâm Dịch và mọi người.
Cửa cao chừng hơn mười mét, nhìn về phía trên thấy có dấu hiệu bào mòn của năm tháng. Mặt trời chiều xuyên thấu qua bốn phía tán cây cao lớn chiếu rọi dưới xuống, trên cửa hiện ra rất nhiều điểm loang lổ, có vẻ cực kỳ xưa cũ.
Mà ở trên xà ngang phía trước đại môn hiện lên hai chữ 'Tông phạm' to lớn, cứng cáp! Từ hai cái chữ đó dâng lên một cỗ khí thế nhiếp người! Làm cho tất cả mọi người bất giác nghiêm nghị cung kính!
- Thật là lợi hại!
Trong ánh mắt trừng lớn của Ám Tương lộ ra một vẻ kinh hãi, trong miệng không khỏi lẩm bẩm.
- Cái gì?
Thanh âm Ám Tương làm cho La Á bên cạnh bị chấn kinh đã lấy lại được tinh thần, không khỏi hỏi hoàng?
- Không có gì...
La Á có chút kỳ quái liếc nhìn Ám Tương, liền không để ý, đem ánh mắt lại lần nữa hướng về hai cái chữ to phía trên đại môn xưa cũ.
- Người viết hai chữ này nhất định là người phi thường tài giỏi...
La Á tấm tắc khen, trong mắt toát ra thần sắc kính nể:
- Chỉ hai chữ đã khiến cho ta có cảm giác kích động trong lòng...Nếu là có thể nhìn thấy hắn chân nhân...Ai...
Nói xong, ánh mắt lại lộ ra mấy phần tiếc nuối...Xem chữ viết trên cửa, hiển nhiên đã có một đoạn lịch sử không ngắn. Chỉ sợ người lúc trước viết hai chữ cũng sớm đã biến thành một nắm đất vàng, sao còn có thể gặp gỡ?
- Hai chữ Tông Phạm này là do hiệu trưởng Tông Nộ viết. Cho tới nay đã có hơn ba nghìn năm...Tấm hoành phi đó là dùng Kim Cương Mộc chế thành. Cho nên mặc dù là trải qua hơn ba nghìn năm lịch sử cho tới hôm nay, nhưng vẫn y nguyên không có có thay đổi gì.
Một lão sư bên cạnh nghe được La Á tự nói, liền vừa cười vừa trả lời.
- Hơn ba nghìn năm...?
La Á mở to hai mắt nhìn:
- Xem ra, ta không thể nào gặp được ông ấy rồi...
Lão sư kia nghe vậy bật cười. Mà lúc này, đám người Lưu Dương đã xuống xe ngựa, triệu tập tất cả tân sinh xuống xe.
Xuống xe ngựa, sau khi tập hợp ở trước cửa, chợt nghe Lưu Dương lớn tiếng nói:
- Nơi này chính là học viện chiến kĩ Tông Phạm. Trong ít nhất sáu năm thời gian tới, nơi này chính là nhà của các ngươi. Hiện tại theo ta tiến vào trong.
Nói xong, Lưu Dương đã xoay người gõ đại môn.
'Chi nha' một hồi tiếng vang nặng nề vang lên,đại môn đã mở ra một cái khe nhỏ, một người ra hiện tại bên cạnh khe hẹp.
- Ai vậy?
Thanh âm hơi có chút già nua vang lên.
- Ngôn lão, là ta.
Trên mặt Lưu Dương nở nụ cười, khách khí nói.
Người nọ sau khi nhìn thoáng qua khe cửa, chợt nghe đại môn lại vang lên một hồi thanh âm 'Chi nha', đại môn được mở ra hơn phân nửa. Mà người phía sau cửa cũng hiển lộ tại trước mặt mọi người.
Này là một lão giả tuổi tác đã không thấp. Thân thể phi thường gầy yếu, lom khom, hàm dưới có một ít râu dài, trên mặt hiện đầy những nếp nhăn già nua...Bất luận kẻ nào vừa nhìn cũng biết, đây là người đã đi qua thời khắc huy hoàng của cuộc đời - một lão giả tuổi xế chiều.
- Là Tiểu Dương a...Đã trở lại rồi sao?
Trên mặt lão giả lộ ra nụ cười hài hòa, cười nói.
Lưu Dương cũng cười, gật đầu, sau đó hỏi:
Thân thể người có khỏe không?
Ngôn lão nghe vậy cười gật đầu nói:
- Khá tốt khá tốt...Nhanh chóng vào đi.
Lưu Dương gật đầu, liền kêu gọi đám tân sinh bên ngoài cùng đi vào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp truyentop.net
Tiến vào đại môn, lọt vào trong tầm mắt là một đạo cầu thang thật dài. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ sợ không dưới nghìn bậc? Từ dưới nhìn lên, làm cho người ta cảm giác đây là một cầu thang thông thiên!
Đám Lâm Dịch lại lần nữa bị chấn trụ, tất cả mọi người đều ngẩng cổ lên, tựa hồ muốn đếm một chút đến tột cùng có bao nhiêu bậc...Nhưng không có thành công.
- Lần này, có phát hiện được mầm non tốt nào hay không?
Đang lúc mọi người tiến vào đại môn, Ngôn lão liền hỏi Lưu Dương.
Lưu Dương nghe vậy lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- Có! Nhưng lại không chỉ một cái! Một người trong đó mới 15 tuổi, nhưng đã giải khai 'Hưu môn' rồi!
Trên mặt Ngôn lão lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, tay kéo cửa không khỏi dừng một chút, kinh ngạc nói:
- 15 tuổi khai 'Hưu môn'? Đây không phải là giống hệt nha đầu Lang Sa sao?
Lưu Dương gật đầu, cao hứng nói:
- Đúng vậy a, hắc hắc, ta dám cam đoan, tiểu tử kia tuyệt đối cũng sẽ lợi hại như Lang Sa! Hơn nữa trừ hắn ra, còn có một tên 19 tuổi, cũng mở 'Hưu môn'.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.