Nhờ có linh thức, vấn đề tìm đường đi lại trong rừng thuận tiện hơn rất nhiều...
Lê Vĩ cũng nhờ vậy phát hiện một thác nước từ trên vách núi cao hàng nghìn mét đổ xuống, dòng nước trong xanh tạo thành con suối trên nền đá xanh, vô cùng thích mắt.
Hắn không nói hai lời, trực tiếp cởi bỏ quần áo lao thẳng xuống nước...
“A...thật mẹ nó sảng khoái, lâu rồi không tắm rửa.”
Cảm giác mát lạnh bao trùm toàn thân, tỉnh táo đầu óc, Lê Vĩ hưng phấn đến thở dài.
Tuy nói tu sĩ có thể dùng linh lực làm sạch cơ thể, nhưng thân là người đến từ hiện đại, đã quen với việc tắm rửa...lâu ngày không tiếp xúc với nước vẫn cảm thấy không quen.
“Cái đầu này quá vướng víu, có nên cắt đi không nhỉ?”
Lê Vĩ lại bực bội với mái tóc dài đến tận eo của mình.
Đúng với phong cách cổ trang, nam tu sĩ thường có tóc dài phiêu dật, tạo nên cảm giác anh tuấn tiêu sái các kiểu con đà điểu.
Nhưng Lê Vĩ lại cảm thấy rất phiền, ba mươi năm cuộc đời ở kiếp trước hắn luôn để tóc ngắn.
“Ưu tiên thoải mái, khuôn mặt này vốn đẹp trai sẵn rồi, tóc dài hay ngắn không quan trọng lắm.”
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ vận dụng linh lực hoá thành lưỡi đao ở trên đầu mình chém loạn xạ.
Từng lọn tóc dài tung bay, một đầu tóc ngắn đơn giản gọn gàng hiện ra.
Lê Vĩ còn cố ý dùng linh lực cố định kiểu tóc, vài sợi dựng lên, vài sợi rũ xuống...tạo nên một mái tóc đặc biệt thời trang mà không cần vuốt keo bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-ky/4681574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.