Mặc dù cái cầu thang dám khinh bỉ mình, nhưng Lê Vĩ lại không thể không công nhận lời nó nói là đúng, bản thân quả thật còn quá yếu.
Lúc này, hắn tập trung khoanh chân ngồi xếp bằng, cố gắng lục lọi lại mảnh vụn trí nhớ của Thánh Tử Bổ Âm Tông.
Cái tên này chắc đã bị luân phiên bòn rút đến mức mà trí tuệ mơ hồ, linh hồn tán loạn, hoàn toàn không có quá nhiều trí nhớ để Lê Vĩ khai thác.
Từ khi gia nhập Bổ Âm Tông, số phận của hắn đã chẳng khác nào một con gia súc, được nhồi nhét tài nguyên giống như nhồi nhét thức ăn chăn nuôi, bị nuôi nhốt chờ ngày béo mập rồi giết thịt...
Chỉ là giết theo cách khác mà thôi.
Về phần ký ức trước khi vào Bổ Âm Tông đã trở nên mơ mơ hồ hồ, dường như quảng thời gian ở Bổ Âm Tông như địa ngục khiến đầu óc của hắn trở nên thiếu tỉnh táo, ngay cả chuyện xưa cũng không còn đọng lại trong tâm trí.
“Moá, người khác chuyển thế thì có hệ thống các loại gia thân, nhập vào con ông cháu cha, có bối cảnh hay khí vận chi tử gì gì đó, có tàn hồn cường giả kèm cặp...riêng ta chỉ được một cái cầu thang chưa rõ lai lịch, số phận thật chó má.” Lê Vĩ âm thầm oán than, nếu còn ở địa cầu...hiện tại hắn đã có một cuộc sống khác.
Bất quá than vãn nhiều cũng chẳng có lợi ích gì, Lê Vĩ đành từ trong lồng ngực móc ra gần trăm cái túi nhỏ.
Thứ này gọi là Túi Trữ Vật, hắn trấn lột được từ đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-truyen-ky/4681571/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.