Chương trước
Chương sau
Cổ Lan Vực

Đông Thành!

Hạch Tâm Đông Vực chi thành!

Khoảng cách từ Đông Vực đến Hỗn Loạn Vực còn một khoảng cách rất xa, nhưng thời gian của Tranh Bá Tái còn hơn nửa năm, Diệp Hạo cùng Hoàng Nhi cũng không vội vàng mà chạy tới đó.

Tu luyện!

Việc cấp bách bây giờ là mau chóng hòa tan Tinh Huyết đem tu vi tăng lên đến Ngọc Tiên 32 Chuyển.

Chỉ là bây giờ tu luyện cũng không phải một sớm một chiều.

Thời gian ba tháng là hạn định mà Diệp Hạo đặt ra để tu vi tăng lên đến mức 30 Chuyển nhưng mà lúc này hắn hoảng sợ phát hiện tu vi của mình chỉ đạt 28 Chuyển.

- Chỉ còn không đến 3 tháng nữa.

Hoàng Hoàng Nhi không khỏi lo lắng nói.

- Kỳ thật lần Tranh Bá Tái của Thế Hệ Trẻ Đông Vực căn bản không có quan hệ với chúng ta, bởi vì Tu Sĩ Ngọc Tiên 20 Chuyển trở lên thời gian tu luyện so với chúng ta dài hơn nhiều.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Nhưng mà ta không muốn đợi thêm trăm năm nữa để tham dự vào đợt sau.

- Tranh Bá Tái không phải là trong vài tháng là xong.

Diệp Hạo cười nói.

- Trong mấy tháng này ngươi không phải là không có thời gian tăng lên đến 32 Chuyển sao?

- Ngươi cảm thấy được sao?

Hoàng Hoàng Nhi khinh bỉ nói.

- Đi theo ta là ngươi có khả năng đó.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta cam đoan có thể đem ngươi đến 32 Chuyển.

- Này ngươi đừng có điêu với ta đó nha,

Hoàng Hoàng Nhi đối với việc này vô cùng hoài nghi.

Hoàng Hoàng Nhi hiểu bản thân bây giờ tài nguyên có thừa nhưng mà lại không đủ thời gian.

Tài nguyên thì còn kiếm được, chứ thời gian thì đào đâu ra mà tìm.

Bất quá nhìn vẻ tự tin dạt dào của Diệp Hạo trong lòng Hoàng Hoàng Nhi xin ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường.

Diệp Hạo có thể hay không sẽ trợ giúp bản thân lên tới 32 Chuyển?

- Thời gian của chúng ta cũng không còn lại nhiều ta tại sao lại phải lừa ngươi cơ chứ?

Diệp Hạo nhìn Hoàng Hoàng Nhi nghiêm túc nói,

- Thời gian rồi cũng sẽ có, không cần phải lo nghĩ về tu vi đâu.

- Ngươi xác định?

- Tất nhiên.

- Được một lần chơi lớn xem người có trầm trồ, ta theo ngươi.

Đúng lúc này một chiếc Vân Chu hướng về Hoàng Hoàng Nhi lái tới.

Phía trên Vân Chu có một thanh niên áo tím chấp tay đứng, quanh thân chảy xuôi từng đám mây điềm lành, những đám mây này thỉnh thoảng hóa thành một con Tiên Cầm hoặc Tẩu Thú, không ngừng xoay tròn xung quanh thanh niên áo tím.

- Thương Lan Sư Huynh Vân Chi Tạo Hóa càng thêm tinh thâm.

- Thương Lan Sư Huynh hiện nay là Ngọc Tiên kinh diễm nhất Cổ Lan Đại Lục.

- Lần này hắn đến đây tranh đoạt đệ nhất của Tranh Bá Tái lần này.

Những thanh niên nam nữ này là sư huynh đệ của Thương Lan.

Thương Lan chính là thể ngộ lấy Vân chi ảo diệu thì ánh mắt liền rơi vào trên người Hoàng Nhi.

Dù là không thể thấy rõ tướng mạo của Hoàng Nhi, thế nhưng chỉ liếc qua dáng người Hoàng Nhi, Thương Lan không thể dời mắt đi được.

- Ta nhất định sẽ có được nàng.

Thương Lan thầm nghĩ trong lòng.

Chợt Thương Lan thả người khỏi Vân Chu.

Lập tức một đám mây màu xuất hiện dưới chân Thương Lan.

Thương Lan lái đám mây này tới gần loan giá của Hoàng Hoàng Nhi thì ba còn Hỏa Diễm Mã cấp bậc Ngọc Tiên liền phát ra địch ý.

- Ta chỉ muốn bái kiến Chủ Nhân của các ngươi.

Thương Lan cười nói.

Hoàng Hoàng Nhi đi ra khỏi loan giá.

- Chuyện gì?

- Không mời ta ngồi một chút sao?

Thương Lan nhìn Hoàng Hoàng Nhi khẽ mỉm cười nói.

- Chúng ta quen biết sao?

Hoàng Hoàng Nhi cau mày nói.

- Bởi vì trên đời có cái gọi là gặp được tất là duyên, cô nương hà tất cự người ở ngoài ngàn dặm.

Thương Lan lơ đễnh nói.

- Không thấy người ta đang chán ghét ngươi sao?

Lúc này Diệp Hạo đi ra.

Thương Lan nhìn thấy Diệp Hạo khuôn mặt anh tuấn biến thành băng lạnh.

- Ngươi là ai?

- Ta là ai thì liên quan gì đến ngươi?

Diệp Hạo lườm Thương Lan một cái nói.

Diệp Hạo biết rõ tướng mạo của Hoàng Nhi sẽ hấp dẫn rất nhiều đám ruồi muỗi tới.

Ai bảo Hồng Nhan thì Họa Thủy chứ.

Thương Lan nghe Diệp Hạo nói vậy liền coi là hắn không dám báo ra tên mình, bởi vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ trào phúng nói.

- Ta là Thiếu Tông Chủ của Vân Lan Tông Thương Lan.

Thương Lan váo ra tục danh của bản thân rồi tưởng tượng đến cảnh hai người Diệp Hạo lộ ra thần sắc chấn kinh.

Thế nhưng thực tế thì Thương Lan liền phát hiện trên mặt hai người không hề mảy may xuất hiện biến hóa nnao2.

- Các ngươi không phải là người của Cổ Lan Đại Lục sao?

- Ít nói nhảm đi.

Diệp Hạo cắt đứt lời của Thương Lan.

- Đừng làm ảnh hưởng đến chúng ta cút đi chỗ khác di8.

- Có câu này không biết ngươi có nghe qua chưa?

- Nói.

- Cường Long không áp địa đầu xà, huống chi ngươi còn chẳng là cường long.

Thương Lan chỉ vào Diệp Hạo ánh mắt tràn đầy sát ý nói.

- Nơi này là Cổ Lan Đại Lục.

- Cổ Lan Đại Lục thì như thế nào?

Đúng lúc này một thanh âm ngông cuồng vang lên giữa không trung.

Thương Lan nhìn thoáng qua thân ảnh vừa chạy đến này con ngươi hơi co lại.

Tiên Chủ!

Thôn Thiên Mãng nhìn thoáng qua Thương Lan lạnh lùng nói.

- Diệp Hạo muốn ta đem thằng này xử lý không?

- Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm.

Một lão giả nơi xa vội vàng chạy tới.

Mọi việc vừa rồi diễn ra toàn bộ đều được Vân Tinh nhìn thấy.

Hắn như thế nào không biết là Thương Lan chủ động gây sự trước.

Bất quá Vân Tinh cũng không muốn dính vào chuyện này dù sao Diệp Hạo chỉ là Tu Sĩ Ngọc Tiên.

Giết thì đã giết, có vấn đề gì?

Thế nhưng khi mà Thôn Thiên Mãng Hộ Đạo Giả của Diệp Hạo xuất hiện thì Vân Tinh liền không thể không hiện thân, bởi vì Vân Tinh phát hiện ba động năng lượng trên người Thôn Thiên Mãng không thua kém bản thân bao nhiêu cả.

Cao thủ đồng cấp bậc kiêng kị xuất thủ với nhau.

Bởi vì không ai nắm chắc có thể giết được đối phương.

Vân Tinh hiểu rõ nhiệm vụ lần này chỉ là hộ tống an ổn Thương Lan, nếu bản thân xảy ra chuyện gì thì Thương Lan có khả năng cũng bị giết chết.

- Có phải là hiểu lầm hay không thì ta nghĩ ngươi so với bất kì ai ở đây hiểu rõ nhất.

Diệp Hạo liếc nhìn Vân Tinh, phất phất tay nói.

- Mang theo người của ngươi cút đi đi.

- Ngươi nói cái gì?

Vân Tinh giận tím mặt nói.

- Ta còn chưa nói rõ sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Cao thủ bên ta vừa mới xuất hiện, ngươi bên này lập tức nhảy ra, nếu không phải do ngươi một mực luôn theo dõi thì làm sao lại trùng hợp đến như vậy.

Vân Tinh khẽ giật mình.

- Vân Trưởng Lão, ngươi có hay không nắm chắc giết chết tên trung niên kia?

Thương Lan truyền âm nói.

- Ta chỉ có thể kiềm chế hăn được thôi.

Vân Tinh trầm giọng nói.

- Vậy là đủ rồi.

Thương Lan vừa nói thì Vân Tinh vội ngăn cản.

- Ngươi muốn làm cái gì?

- Ta giết tiểu tử kia.

- Không được.

- Tại sao?

- Một phần vạn khả năng nếu ta không phải là đối thủ của trung niên kia, ngươi nghĩ hậu quả sẽ là gì?

Vân Tinh nhìn chằm chằm Thương Lan nói.

- Ngươi và các sư đệ của ngươi tất cả đều sẽ vẫn lạc.

Thương Lan trầm ngâm một chút liền tức giận nói.

- Chẳng lẽ ta phải từ bỏ sao?

- Còn nhiều thời gian, ta xem hai vị này hẳn là chuẩn bị tham gia Đông Vực Tranh Bá Tái, đến lúc đó ngươi hoàn toàn có cơ hội giết chết tiểu tử này.

- Có đạo lý.

Thương Lan nhẹ gật đầu nói rồi quay người trở về thuyền mây.

Thôn Thiên Mãng nhìn thấy Vân Tinh rời đi liền nói khẽ.

- Công Tử, cậu không sao chứ?

- Ta có thể có chuyện gì sao?

Diệp Hạo cười như không nhìn Thôn Thiên Mãng nói.

- Ngược lại là ngươi ấy, làm gì mà ba tháng mới đuổi kịp ta vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.