Chương trước
Chương sau
Thiên Sinh Mị Thể

- ---------------------

- Không biết tiền bối tu luyện Kiếm Quyết gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Cửu Cung Kiếm Quyết.

- Bản Nguyên Kiếm Quyết.

- Không sai.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn cũng đã nắm giữ hai môn Bản Nguyên Kiếm Quyết, không cần tu luyện thêm Cửu Cung Kiếm Quyết nữa.

- Ta có thể học không?

Hoàng Nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Cửu Cung Kiếm Quyết vốn chuẩn bị truyền thụ cho ngươi mà.

Lôi Nặc cười đáp.

Trên mặt Hoàng Nhi không khỏi lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Bản Nguyên Kiếm Quyết a!

Dù Chính Nghĩa Minh cũng không có Kiếm Quyết tầng này.

Hoàng Nhi tin tưởng bản thân nếu tu luyện Cửu Cung Kiếm Quyết, chiến lực của nàng sẽ được nâng thêm một bước lớn.

- Ngươi bây giờ đã đến 23 Chuyển hả?

Lôi Nặc nhìn qua hỏi Hoàng Nhi.

- Đúng vậy.

- Nơi này có năm giọt Tinh Huyết Thượng Cổ Yêu Thú, hai người các ngươi phân phối đi.

Lôi Nặc biết rõ hai đứa trước mắt là bằng hữu, bởi vậy đưa quyền quyết định cho hai người.

- Ta không cần đâu.

Diệp Hạo lắc đầu cự tuyệt.

- Cái gì?

Lôi Nặc khẽ giật mình hỏi lại.

Đây chính là Tinh Huyết có thể tăng lên thực lực a.

- Bởi vì những Tinh Huyết này không có tác dụng với ta.

Hai người không ngờ Diệp Hạo lại nói lời này.

- Ngươi có biết năm giọt Tinh Huyết này có thể giúp ngươi tăng tu vi lên đến 26 Chuyển?

- Chỉ có 26 Chuyển thôi hả?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Lôi Nặc có chút bực mình hỏi hắn.

- 26 Chuyển còn chưa đủ hả?

- Tu vi ta hiện tại cũng đã đến 27 Chuyển rồi.

Diệp Hạo nói ra khiến người khác kinh ngạc không chết không thôi.

Không phải ai cũng có thể đạt đến 27 Chuyển này nha.

Đầu tiên, ngươi có được tiềm lực này; tiếp theo, ngươi phải có đủ tài nguyên.

Không có Tiềm Lực, cho ngươi tài nguyên ngươi cũng hưởng không được, không có tài nguyên thì dù Tiềm Lực ngươi lớn thế nào cũng không hữu dụng!

Hoàng Nhi hoảng sợ bật thốt.

- Làm sao có thể?

- Ngươi thấy ta đang lừa ngươi à?

Diệp Hạo nhếch miệng hỏi lại.

Lông mày Lôi Nặc thật sâu nhíu lại.

- Ngươi, tên tiểu tử này làm ta khó xử quá.

Theo lý thuyết, Diệp Hạo lấy tư thái hoàn mỹ xông qua việc hắn bố trí trong Kiếm Tháp, bản thân hắn dù như thế nào cũng muốn cho Diệp Hạo một phần thiên đại cơ duyên! Nhưng hiện tại, hắn lại bi ai phát hiện Diệp Hạo căn bản không cần những thứ đó.

- Cái này cho ngươi.

Lôi Nặc suy nghĩ một chút rồi ném cho Diệp Hạo một cái Lệnh Bài.

- Đây là cái gì?

Diệp Hạo nhận lấy Lệnh Bài hỏi.

- Ngươi bóp nát Ngọc Phù này, ta sẽ đuổi đến trước tiên.

Lôi Nặc nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Chỉ cần không dính đến vấn đề nguyên tắc, ta sẽ vì ngươi xuất thủ một lần.

Hoàng Nhi nghe được như thế không khỏi trừng lớn hai mắt.

Một lần cơ hội ra tay của Tiên Tôn cường giả a!

Cơ duyên bực nào mới nhận được chứ a?

- Đa tạ tiền bối.

Diệp Hạo vội vàng cảm tạ.

Lôi Nặc nhẹ gật đầu.

- Các ngươi có thể trong này đợi nửa năm, trong thời gian này có gì không hiểu đều có thể thỉnh giáo ta.

Tiên Tôn cường giả tự mình giải hoặc.

Cái này cũng là một cơ duyên a!

Diệp Hạo không rời đi mà ở trong này rèn lại các sở học của mình.

Võ Đạo, Trận Đạo, Đan Đạo.

Đan Đạo không thể tăng lên trong thời gian ngắn, chỉ có thể luyện Trận Đạo.

Diệp Hạo hiện tại nắm giữ Không Gian Áo Nghĩa, có thể thi triển Không Gian Trận Pháp.

Hôm nay Hoàng Nhi thỉnh giáo Lôi Nặc chỗ khó trong Cửu Cung Trận Pháp sau đó đi tới hồ nhỏ mà Diệp Hạo đang đứng.

- Diệp Hạo.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo cũng không quay đầu lại hỏi.

Hoàng Nhi ngồi xổm xuống.

- Ta nói ngươi này, người có tình thú hay không thế?

Diệp Hạo lườm Hoàng Nhi một cái đáp.

- Ngay cả bộ dáng của ngươi ra sao ta cũng không biết, ngươi thấy ta sẽ có hứng thú với ngươi à?

- Tướng mạo ta không thể gặp người.

Hoàng Nhi chần chờ một chút rồi mở miệng nói.

- Dù khuynh quốc khuynh thành cũng không thể không gặp người nha?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi lại.

- Tướng mạo Hoàng Nhi quả thật không thể gặp người.

Đúng lúc này, thanh âm Lôi Nặc từ xa truyền tới.

- Tại sao?

- Nghe nói qua Thiên Sinh Mị Thể chưa?

Lôi Nặc hỏi.

- Nghe qua, nghe nói nữ tử có Thiên Sinh Mị Thể dù không tận lực Mị Hoặc, từng câu từng chữ của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười đã khiến tất cả nam tử không chịu được dụ hoặc.

Diệp Hạo nói xong tựa hồ ý thức được điều gì.

- Đừng bảo rằng ngươi có Thiên Sinh Mị Thể chứ?

- Đúng vậy.

Hoàng Nhi nhẹ gật đầu.

- Ta muốn tu luyện.

Diệp Hạo nói xong nhắm mắt.

Con ngươi Hoàng Nhi ảm đạm.

Lôi Nặc khẽ thở dài.

- Diệp Hạo, Thiên Sinh Mị Thể không thể hiện ra ánh sáng, bởi nếu thân phận Hoàng Nhi bại lộ, kết quả tốt nhất sẽ trở thành độc chiếm của cường giả, kết quả xấu thì sẽ bị đám tu sĩ ngụy trang chính nghĩa giết chết.

- Các ngươi ở cùng một chỗ nửa năm, ta nghĩ ngươi sẽ không gặp chết mà không cứu chứ?

Diệp Hạo nghe thế bất đắc dĩ mở mắt nói.

- Tiền bối, ta bất quá chỉ là một Tu Sĩ Ngọc Tiên cảnh thôi, không thể bảo vệ được Hoàng Hoàng Nhi đâu.

- Diệp Hạo, ngươi cho ta một loại cảm giác thần bí.

Lôi Nặc nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ta cảm thấy ngươi có thể che chở được Hoàng Nhi.

- Tiền bối, ngươi tự tin đối với ta quá.

- Thiên Sinh Sủng Mị Chi Thể một khi Đại Thành có thể nhảy đến Tiên Tôn cảnh.

Lôi Nặc nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

- Khi đến Tiên Tôn cảnh, toàn bộ Tiên Vực cũng không có bao nhiêu người có thể đối phó Hoàng Nhi nữa.

- Được rồi, ta sẽ hết sức.

Diệp Hạo nghĩ một chút đáp ứng.

Hắn rất rõ ràng tình huống bản thân.

Muốn trong một thời gian ngắn trở thành Tiên Tôn thì không có khả năng.

Đến lúc đó, chắc còn cần Hoàng Nhi hỗ trợ nữa.

Thời gian sau đó Diệp Hạo phát hiện Hoàng Nhi nếu không có việc gì sẽ tìm bản thân hắn nói chuyện phiếm.

Điều này khiến Diệp Hạo có một loại bất đắc dĩ cảm giác.

Bởi vì cô nàng không phải tán gẫu bình thường với hắn, mà trong lời nói đều muốn thăm dò thân phận hắn.

Cũng may loại tình huống này không kéo dài bao lâu, thời gian nửa năm đã đến.

- Ta cũng đã truyền toàn bộ Cửu Cung Kiếm Quyết cho ngươi.

Lôi Nặc nhìn qua nói với Hoàng Nhi.

- Hi vọng ngươi có thể làm rạng rỡ môn Kiếm Quyết này.

- Ta sẽ cố gắng.

Hoàng Nhi cung kính đáp lời.

- Diệp Hạo, một khi Huyết Mạch trên người Hoàng Nhi cuồng phát, phong ấn sẽ bị phá toái, đến lúc đó Thiên Sinh Mị Hoặc Chi Thể của nàng sẽ bại lộ trước thế nhân.

Lôi Nặc trầm giọng nói.

- Hi vọng ngươi có thể hảo hảo bảo vệ nàng.

- Được.

Nếu trước đó, Diệp Hạo còn không có bao nhiêu nắm chắc, nhưng từ khi bản thân có chút thành tựu trên Không Gian Áo Nghĩa, trừ phi đỉnh tiêm cường giả Tiên Chủ cảnh, nếu không hắn sẽ không ngại bố con thằng nào cả.

Về phần tồn tại Tiên Tôn cảnh.

Toàn bộ Đông Vực có bao nhiêu cường giả Tiên Tôn cảnh đây chứ?

Lôi Nặc nhìn Diệp Hạo thật sâu một cái rồi vung ống tay áo lên đưa hai người Diệp Hạo ra khỏi Động Thiên Phúc Địa.

- Người nào xuất hiện trên Kiếm Tháp thế?

Đúng lúc này, Diệp Hạo và Hoàng Nhi nghe được một đạo thanh âm kinh hô, sau đó bọn họ phát hiện bản thân mình đang đứng trên Kiếm Tháp.

- Nữ tử kia không phải Hoàng Nhi sao?

- Bên cạnh Hoàng Nhi là Diệp Hạo kia.

- Hai vị này chẳng lẽ là Thiên Kiêu xông qua Kiếm Tháp Tầng chín nửa năm trước?

- Nhanh đi bẩm báo Tông Môn.

Hoàng Nhi nhìn bốn phía một cái rồi đến cạnh Diệp Hạo nói.

- Chúng ta trở về Chính Nghĩa Minh đi.

- Tốt thôi.

Thời điểm Diệp Hạo định gật đầu đáp ứng, một đạo âm thanh băng lãnh vang lên phá vỡ trời cao.

- Diệp Hạo, theo ta đi một vòng a.

Người lên tiếng là một trung niên sắc mặt trắng bệch.

Diệp Hạo nhìn trung niên một cái hỏi.

- Ngươi là ai?

- Đại Trưởng Lão Xuân Dương Cung - Hoa Xuân Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.