Chương trước
Chương sau
Đánh cược

- ---------------------

- Ngạo Vô Công Tử danh xưng Đan Kiếm Song Tuyệt, một trong Thập Kiệt tại Hỗn Loạn Vực.

Qua Ngũ trầm giọng nói.

- Tu vi nghe nói đạt đến 22 Chuyển.

- 22 Chuyển?

Diệp Hạo nghe vậy không khỏi mất hứng.

Bây giờ, Diệp Hạo chỉ hứng với những người vượt qua 27 Chuyển cơ.

Qua Ngũ lăn lộn nhiều năm đã sớm luyện thành một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, thần sắc khinh thường của Diệp Hạo không qua được của hắn.

Trong lòng Qua Ngũ chấn động thầm nghĩ.

"Chẳng lẽ vị này còn mạnh hơn Ngạo Vô? Không có khả năng, cả Hỗn Loạn Vực to đùng như thế cũng chỉ có mười dạng nhân vật như Ngạo Vô thôi."

Mà trong quá trình chờ đợi, bên trong đám ngươi bỗng nhiên bạo phát từng tiếng kinh hô.

- Ta không có nhìn lầm chứ? Vị kia chẳng lẽ là Hoàng Nhi?

- Ngoại trừ Hoàng Nhi ra thì còn có dung nhan dạng này chứ?

- Dù tướng mạo thấy không rõ nhưng dáng người thướt tha thế này có thể khiến người ta xung máu huyết a.

- Người nào nói không phải đây?

- Hoàng Nhi đến đây vì Ngạo Vô sao?

- Chỉ sợ không phải, Ngạo Vô quả thực đang theo đuổi Hoàng Nhi, nhưng cô nàng đến giờ vẫn không đáp lại nha, cô ta đến đây chắc muốn xông Kiếm Tháp.

Hoàng Nhi đến khiến cho đám Tu Sĩ xung quanh không khỏi nhường ra một con đường.

Hoàng Nhi vẫn tiến bước đồng thời nhìn về phía xa xa.

Thời điểm thấy rõ đạo kia thân ảnh, ánh mắt Hoàng Nhi lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Hoàng Nhi Tiểu Thư lại nhìn ta.

- Hoàng Nhi Tiểu Thư nhìn ta mới đúng?

- Ta không được, ta sắp không xong rồi, tim ta đập nhanh quá, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

- Hoàng Nhi Tiểu Thư đang đi về phía ta kia.

Lúc này, đám tu sĩ bên cạnh Diệp Hạo đang tự sướng mà bật thốt.

- Hoàng Nhi Tiểu Thư.

Một thanh niên mặc cẩm bào nở nụ cười xem như đẹp nhất của mình nói khẽ.

- Tránh ra một chút.

Hoàng Nhi cau mày quát.

Thanh niên lộ vẻ lúng túng mà tránh đường.

Hoàng Nhi thẳng đi tới bên người Diệp Hạo.

- Không nghĩ đến ta còn có thể nhìn thấy ngươi.

- Có bất ngờ không?

Diệp Hạo cười đáp.

- Thật bất ngờ đó.

Hoàng Nhi gật đầu.

Đây chính là Cấm Địa Hỗn Loạn Vực nha!

Từ xưa đến nay, người nào tiến vào đều phải chết không thể nghi ngờ!

Diệp Hạo sao có thể bình an không việc gì thoát khỏi nơi đó chứ?

- Ngươi đến đây để xông Kiếm Tháp?

- Nó đó.

- Có nắm chắc không?

- Mới vừa có một chút đột phá.

- Vậy thì xin chúc mừng.

- Chín tầng Kiếm Tháp không dễ mà xông vào đâu!

- Nếu không nắm chắc thì ta không rảnh đến nổi đứng đây xem náo nhiệt đâu!

- Như vậy ngươi?

- Dễ như một bữa ăn sáng ấy mà.

- Cuồng vọng vô tri.

Thời điểm Diệp Hạo vừa dứt lời, một đạo thanh âm trào phúng vang lên ngay bên tai hắn, tiếp đó một thanh niên cầm một chuôi Trường Kiếm cưỡi một tôn Lôi Vân Sư rơi xuống.

- Lâm Kinh Vân.

- Đệ Nhất Chân Truyền Cương Kiếm Tông.

- Một trong Thập Đại Nhân Kiệt tại Hỗn Loạn Vực.

- Ngày càng đặc sắc a.

Diệp Hạo lườm Lâm Kinh Vân một cái nói.

- Ta thấy câu nói này thích hợp với ngươi hơn.

- Ngươi nói cái gì?

Hai con ngươi Lâm Kinh Vân bắn ra hai đạo hàn quang lăng lệ, nhưng hai vệt ánh sáng lạnh lẽo này còn cách Diệp Hạo 1 mét đã không thể tiếng thêm rồi chợt tiêu tán vô tung vô ảnh.

- Lâm Kinh Vân, ngươi làm cái đó?

Thời điểm Hoàng Nhi vừa nói xong, trên người tràn ra băng lãnh thấu xương.

- Ta chỉ xin khuyên người này nên làm người điệu thấp một chút mà thôi.

Âm thanh Lâm Kinh Vân lạnh lùng vang lên.

- Không bằng chúng ta đánh cược đi!

Đúng lúc này, Diệp Hạo cười nói.

- Cược gì?

- Cược ta có thể thông qua Kiếm Tháp Tầng chín hay không?

- Nếu đặt cược như thế còn gì vui nữa.

- Tại sao?

- Bởi vì từ khi Kiếm Tháp xuất hiện, không có một Tu Sĩ nào xông qua Tầng chín cả!

- Chuyện này ngươi không cần quản.

Diệp Hạo chỉ Lâm Kinh Vân trên Lôi Vân Sư nói,.

- Nếu ta thông qua được Kiếm Tháp Tầng chín, ngươi tặng Lôi Vân Sư cho ta.

- Muốn Lôi Vân Sư của ta?

Trong mắt Lâm Kinh Vân lóe lên một đạo hàn quang nói.

- Nếu ngươi không thông qua?

- 10 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Diệp Hạo bình tĩnh đáp lời.

10 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch mua một thú cưỡi Lôi Vân Sư Ngọc Tiên cấp cũng đã đủ.

Nhưng Lôi Vân Sư có tu vi Ngọc Tiên Cao Giai.

- Cái này do ngươi nói đó nghe!

Lâm Kinh Vân nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trầm giọng lên tiếng.

- Không sai, người chung quanh đều có thể làm c Hạo lại cười đáp.

Lâm Kinh Vân nghe như thế, nhanh chân đi đến cửa Kiếm Tháp, lối vào có một Hôi Bào Lão Giả.

- Tiền bối, ngài có thể làm chứng cho ta được không?

Lâm Kinh Vân khiêm tốn mở lời.

Hôi Bào Lão Giả này tự xưng Kiếm Nô, bất quá ai cũng không dám khinh thường lão cả, bởi vì từng có một cường giả Tiên Chủ cảnh cao thủ mạnh mẽ xông vào Kiếm Tháp đã bị cái lão giả dùng một kiếm đánh thành hai nửa.

Hôi Bào Lão Giả lườm Lâm Kinh Vân một cái mở lời.

- Có thể.

Lâm Kinh Vân biểu thị cảm tạ sau đó nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Đợi khi Ngạo Vô ra thì ngươi có thể tiến vào.

Diệp Hạo gật đầu.

Hoàng Nhi một mặt lo âu nhìn qua nói với Diệp Hạo.

- Ngươi có nắm chắc không?

- Có.

Diệp Hạo gật đầu.

Lần này, Ngạo Vô dừng chân hơi lâu tại Tầng bảy, bất quá cuối cùng vẫn xông qua Kiếm Tháp tầng tám.

- Ngạo Vô quả thật xông qua Tầng tám.

- Thực lực hắn tăng lên nữa rồi.

- Không biết lần này Ngạo Vô có khả năng xông đến Tầng chín không?

- Toàn bộ Hỗn Loạn Vực chỉ có mỗi Hoàng Nhi xông đến Tầng chín a.

- Thiên Chi Kiều Nữ mà.

Một khắc đồng hồ sau, ánh sáng Tầng tám tắt, sau đó Ngạo Vô đi ra từ trong Kiếm Tháp.

Ngạo Vô ăn mặc một thân kiếm bào bó sát người, trong tay mang theo một chuôi hàn thiết Tiên Kiếm, thời điểm vừa đi ra Kiếm Tháp không mắt sáng lên.

- Hoàng Nhi.

- Ta gọi Hoàng Nhi cô nương.

Hoàng Nhi bình tĩnh nói ra.

- Hoàng Nhi, ngươi đến xem ta xông Kiếm Tháp sao?

Ngạo Vô lơ đễnh hỏi chuyện khác.

Hoàng Nhi biết đối phương cũng không phải ngày một ngày hai.

Nàng rất rõ ràng gia hỏa này không chỉ thực lực mạnh còn da mặt còn rất dày.

- Ta tự mình đến xông Kiếm Tháp thôi.

Nàng vừa dứt lời đã vội bước chân tiến nhập vào Kiếm Tháp.

Ngạo Vô cười lắc đầu, sau đó nhìn qua Lâm Kinh Vân, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

- Lâm Kinh Vân, Hoàng Nhi là của ta.

- Ngươi cho rằng ta giống như ngươi à, cả ngày chỉ nghĩ đến vếu với mông của nữ nhân.

Lâm Kinh Vân cười lạnh đáp.

- Trong lòng ta chỉ có kiếm mà thôi.

Ngạo Vô nghe Lâm Kinh Vân nói vậy không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi đã không truy cầu Hoàng Nhi, vậy chúng ta sẽ trở thành hảo bằng hữu.

- Ta không truy cầu Hoàng Hoàng Nhi, không có nghĩa kẻ khác sẽ không truy?

Ngạo Vô nói xong nhìn qua Diệp Hạo.

Ngạo Vô nhìn theo qua gặp Diệp Hạo, ánh mắt tức khắc lạnh xuống.

- Tiểu tử, có vài người không phải ngươi có tư cách truy cầu.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi có tư cách?

Diệp Hạo cười nhạt đáp lới.

- Hoàng Nhi có thể xông qua Tầng chín Kiếm Tháp, mà ngươi ngay cả Tầng tám đều không xông được, bây giờ mặt dày mà bảo ta không có tư cách theo đuổi người ta?

Toàn trường vì đó xôn xao!

Không ai ngờ Diệp Hạo lại dám gây hấn với Ngạo Vô Công Tử trước mặt đám người như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.