Chương trước
Chương sau
Kiếm Tháp

- ---------------------

- Hiện tại ngươi muốn đi đâu?

Hoàng Nhi nhìn qua hỏi Diệp Hạo.

- Ta nghe nói Trung Ương thành của Hỗn Loạn Vực có một tòa Kiếm Tháp, xông đến tầng thứ chín có thể được một cường giả Kiếm Tôn triệu kiến.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi nói.

- Đừng bảo với ta ngươi muốn xông Kiếm Tháp nhé?

Lam Mộng Nhi kinh ngạc hỏi.

- Các ngươi hiểu rõ Thanh Kiếm Tôn bao nhiêu?

Diệp Hạo không trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Mộng Nhi mà hỏi lại.

- Thanh Kiếm Tôn là cường giả Tiên Tôn duy nhất của Hỗn Loạn Vực, bất quá chưa ai gặp qua diện mạo của ngài ấy bao giờ.

Hoàng Nhi nói khẽ.

- Nhiều năm như vậy cũng chưa có ai xông đến tầng thứ chín sao?

Diệp Hạo có chút khó tin nói.

- Không có.

- Cô thì sao?

- Thất bại.

- Ý cô là cô xông đến tầng thứ chín?

- Không sai.

- Nếu nói như vậy ta phải đi thử một chút mới được.

Diệp Hạo cười nói.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên đừng đi.

- Tại sao?

- Bởi vì từ đây chạy đếb Trung Ương vực cần nửa tháng, nếu trên đường không gặp phải bất cứ chuyện gì.

Hoàng Nhi nhìn Diệp Hạo nói.

- Mà chúng ta che chở ngươi chỉ có một tháng.

- Không sao.

- Toàn bộ thế lực tai to mặt lớn trong Hỗn Loạn Vực đều có một chỗ cắm dùi tại Trung ương thành, nếu ngươi muốn tiến về Trung Ương thành ta nghĩ Đỗ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ngươi thấy ta sẽ quan tâm đến Đỗ gia sao?

Hoàng Nhi giật mình.

Hắn có ý tứ gì?

- Đi thôi.

Diệp Hạo lại không giải thích quá nhiều.

Lam Mộng Nhi kinh ngạc nhìn theo hướng Diệp Hạo rời đi trong mắt lóe lên một cái.

- Trung Ương thành sao?

...

Lúc ba người Diệp Hạo rời khỏi tòa thành, bàn tay trắng nõn của Hoàng Nhi vung lên, một chiếc loan giá cực kỳ xa hoa xuất hiện giữa không trung, trước loan giá có ba tôn Hỏa Diễm Mã.

Diệp Hạo liếc mắt một cái đã nhìn ra ba Hỏa Diễm Mã đều có tu vi Ngọc Tiên cảnh, hơn nữa trong Ngọc Tiên cảnh cũng không hề thấp kém.

- Nhìn ngây người à?

Bàn tay trắng nõn của Lam Mộng Nhi quơ quơ trước mặt Diệp Hạo trêu hắn nói.

- Còn không lên.

Diệp Hạo cười cười thả người nhảy lên loan giá, tiếp lấy ngông nghênh ngồi vào trong hương khuê.

- Đây chính là hương khuê của tỷ tỷ ta, ngươi làm sao có thể ở chỗ này?

Lam Mộng Nhi không ngờ Diệp Hạo lại không hiểu quy củ như vậy, vội vàng nói.

- Mộng Nhi, không sao!

Hoàng Nhi ngăn cản Lam Mộng Nhi.

Diệp Hạo cũng đã tiến vào cũng không cần lại phải đuổi người ta.

- Hoàng Nhi tỷ, sao ngươi lại đến đây?

Lam Mộng Nhi ngồi cùng một chỗ với Hoàng Nhi sau đó tò mò hỏi.

- Kỳ thật những ngày này ta vẫn đang truy lùng tung tích mấy tôn cao thủ xuất hiện tại Hỗn Loạn Vực.

Hoàng Nhi nói khẽ.

- Cao thủ?

- Đúng, gần đây có một số lớn người vô cùng hung ác ở Hỗn Loạn Vực bị giết, căn cứ vào mạng lưới tình báo của Chính Nghĩa Minh chúng ta có thể xác định có vài vị tu sĩ Ngọc Tiên cảnh cao giai cố ý xuất thủ.

Hoàng Nhi nhìn Lam Mộng Nhi nói.

- Cấp bậc gì?

- Chúng ta phỏng đoán chắc hẳn phải từ Ngọc Tiên 18 chuyển trở lên.

- Cao như vậy?

- Nửa tháng trước chúng ta phát hiện trong một sơn cốc có 11 cường giả Ngọc Tiên vẫn lạc, trong 11 Ngọc Tiên này có hai Ngọc Tiên 17 chuyển, ba 16 chuyển, 6 14 chuyển, thế nhưng toàn bộ 11 tu sĩ này đều bị một kiếm đánh chết.

- Một tuần trước chúng ta phát hiện trong một phòng khách sạn có năm Ngọc Tiên vẫn lạc, đầu lĩnh năm tên này là một vị cao thủ Ngọc Tiên 18 chuyển, cũng vô thanh vô thức mà bị giết chết.

- Ba ngày trước một thanh niên hắc y bên đường chém giết 34 tu sĩ, những tu sĩ này đều đến từ Xuân Dương Cung trong Trung Ương thành.

- Ta chỉ nói đến một vài điển hình, âm thầm còn có không ít gia hỏa bị giết.

- Tỷ cảm thấy do ai làm?

- Không biết nữa.

Trong lòng Diệp Hạo lại sáng như gương.

Bởi vì những tu sĩ này đều do phân thân hắn giết, mà đây cũng là một nguyên nhân mà hắn đi đến Hỗn Loạn Vực này.

Hạng người tà ác bên trong Hỗn Loạn Vực thực sự quá nhiều, Diệp Hạo giết bọn họ cũng không hề hổ thẹn, không những thế còn có thể lấy tài nguyên, một công đôi chuyện a!

Những ngày này Diệp Hạo cũng đã kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Bất quá giết chóc vẫn tiếp tục như cũ.

Hoàng Nhi cùng Chính Nghĩ Minh nhìn thấy chỉ một góc của băng sơn, kì thực 99 tôn phân thân của Diệp Hạo đều ra ngoài giết người.

- Hoàng Nhi tỷ, Băng Cơ quả đây sao?

Lam Mộng Nhi đột nhiên thất được Tiên quả trên bàn nói.

- Đúng vậy.

- Lần ta ăn cuối cùng đã là chuyện của 10 năm trước rồi.

Lam Mộng Nhi vừa nói vừa cầm một khỏa Băng Cơ quả bắt đầu ăn.

Diệp Hạo tiện tay cũng cầm lầy một quả mà gặm.

Ăn xong một quả cảm thấy cũng không tệ lắm Diệp Hạo tiện tay cầm lên một quả nữa.

Mà ngay lúc Diệp Hạo ăn đến quả thứ tư tựa hồ cảm ứng được

cái gì đó ánh mắt không để lại dấu vết nhìn về phía xa.

Bởi vì Diệp Hạo phát hiện ra dấu vết của trận pháp.

Nhưng Diệp Hạo lại không nói cho Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi không hổ là đệ tử ưu tú nhất của Phượng Các, ngay lúc loan giá cách trận pháp còn 100 mét, hai con mắt nàng đột nhiên nở rộ một đạo tinh quang.

- Dừng lại.

Ba tôn Hỏa Diễm Mã liền ngừng lại.

- Hoàng Nhi tỷ, sao vậy?

Lam Mộng Nhi không hiểu hỏi.

- Đợi trong loan giá, đừng động.

Hoàng Nhi nhìn cảnh cáo Lam Mộng Nhi một cái sau đó nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ngươi cũng vậy.

Tiếng nói vừa rơi xuống Hoàng Nhi chạy ra khỏi loan giá.

- Ra đi.

Một thanh niên mặc bạch bào mỉm cười âm thầm đi ra.

- Hoàng Nhi, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

- Bành Xuân.

Hoàng Nhi lạnh lẽo nói.

- Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?

- Lá gan của ta chưa bao giờ nhỏ cả.

Bành Xuân ha ha cười nói.

- Lần này đến đây để chuẩn bị đưa ngươi luyện hóa thành đỉnh lô.

- Chỉ bằng ngươi?

Hoàng Nhi cười lạnh quát.

- Ai nói cho ngươi, ta chỉ đến một mình?

Bành Xuân vỗ tay, mười thân ảnh xuất hiện bốn phía Hoàng Nhi.

2 tôn Kim Tiên, 8 tôn Ngọc Tiên.

- Ngươi cảm thấy những người này có thể giữ được ta?

Hoàng Nhi nói đến đây, trên tay đột nhiên xuất hiện một hư ảnh phượng hoàng to lớn, hư ảnh phượng hoàng này xuất hiện đã nhào đến tu sĩ bốn phía.

- Liên thủ.

Mười tôn cao thủ liên thủ tạo thành một trận phá ngăn cảnh công kích của phượng hoàng.

Phượng Hoàng huýt dài, không ngừng trùng kích.

Trận pháp do mười tôn cao thủ xây dựng chỉ kiên trì được ba lần rồi cũng vỡ tan, trong nháy mắt phượng hoàng liên xé một Kim Tiên thành mảnh vỡ, sau đó lại vọt đến Kim Tiên thứ hai.

Mà khi giết chết tôn Kim Tiên thứ hai phượng hoàng vì hao hết năng lượng nên biến mất.

- Giết.

Hoàng Nhi thừa dịp 8 tu sĩ Ngọc Tiên chưa kịp hoàn hồn tiện tay cầm kiếm vọt tới.

Một kiếm!

Một Ngọc Tiên hoảng sợ bưng bít lấy cổ há mồm muốn nói thế nhưng máu tươi cứ từ khẽ ngón tay hắn tuôn ra, thời gian trôi qua màu sắc trong mắt hắn biến mất không thấy gì nữa, bịch một tiếng ngã xuống.

Hai kiếm!

Hoàng Nhi phảng phất như tinh linh chém giết hai tu sĩ Ngọc Tiên, nhưng khi Hoàng Nhi di hình hoán vị chuẩn bị chém giết tu sĩ thứ ba nàng đột nhiên phát hiện bốn phía bản thân vô hình bị cầm giữ.

- Trận pháp.

Hoàng Nhi ý thức được điểm ấy, nhưng một tiếng oanh lớn xuất hiện trong tai nàng.

Thức Hải chấn động, linh đài bất ổn.

Hoàng Nhi lảo đảo lui về sau một chút nhưng sự thanh tỉnh trong mắt dần dần tiêu tán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.