Chương trước
Chương sau
Thả Người

- ---------------------

Hai người Thiên Hành và Ma Da liếc nhau nhìn nhau một cái.

Ẩn Nhân có tâm tư thế nào, sao bọn hắn không hiểu đây?

Ẩn Nhân ghen ghét rõ ràng, đương nhiên cũng có một chút lo lắng.

Cửu đại đệ tử chân truyền có tu vi yếu nhất là Sở Kiều Kiều, thứ nhì chính là Ngọc Tiên thập nhất Chuyển Ẩn Nhân hắn.

Diệp Hạo chưa chắc khiêu chiến Sở Kiều Kiều, nên rất có khả năng khiêu chiến Ẩn Nhân.

Lúc này, một tu sĩ mặc kim bào vội vàng chạy tới.

- Ẩn Sư Huynh, đại sự không xong.

- Chuyện gì?

Ẩn Nhân bưng chén trà xanh, nếm một cái, nói.

- Diệp Hạo đi đếb Chấp Pháp Đường, đánh nát bảng hiệu Chấp Pháp Đường luôn rồi.

Tu sĩ vội vàng nói ra.

- Chuyện này đã kinh động đến toàn bộ Tông Môn, mấy vị trưởng lão cũng đến hiện trường.

- Cái gì?

Sắc mặt Ẩn Nhân không khỏi thay đổi.

- Làm lớn chuyện lên.

Thiên Hành nhẹ nhàng thở dài, nói.

- Còn nữa, Diệp Hạo bảo ngươi cút ra đây.

Tu sĩ này sao không biết đã lớn chuyện, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nói ra.

- Khinh người quá đáng.

Ẩn Nhân giận dữ vỗ bàn một cái, rống lớn.

...

Đánh nát bảng hiệu Chấp Pháp Đường là đánh vào mặt Chấp Pháp Đường

Toàn bộ Đông Tiên Điện có thể tưởng tượng đến cảnh Chấp Pháp Đường phẫn nộ.

Trên thực tế cũng đúng như vậy.

Ba vị trưởng lão, 10 vị chấp sự Chấp Pháp Đường dùng ánh mắt lẫm liệt nhìn Diệp Hạo đang chắp hai tay sau lưng.

- Diệp Hạo, ngươi đang làm gì vậy?

Một vị trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Hạo, nói ra.

- Thân làm Chấp Pháp Đường, nếu không thể nghiêm ngặt chấp pháp, Chấp Pháp Đường cũng không cần thiết tồn tại nữa.

Diệp Hạo lườm vị trưởng lão một cái, nói.

- Ngươi nói cái gì?

Vị trưởng thứ hai tức giận,quát.

- Lời ta nói rất rõ ràng mà.

Diệp Hạo nhàn nhạt mở miệng.

- Diệp Hạo, mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, ngươi xông vào phá vỡ bảng hiệu, ai cũng không cứu được ngươi.

Vị trưởng lão thứ ba cũng chính là đại trưởng lão Chấp Pháp Đường, mặt không thay đổi, nói ra

- Đến, mang Diệp Hạo đi cho ta.

- Đã sớm nghe nói Chấp Pháp Đường ngang ngược bá đạo, hôm nay Sở Kiều Kiều ta cuối cùng cũng được chứng kiến rồi.

Đúng lúc này, một thiếu nữ thiên kiều bá mị xuất hiện giữa không trung.

- Sở Kiều Kiều, chuyện này không liên quan đến ngươi.

Sắc mặt Lưu Cảnh Phong đại biến.

Hắn không ngờ Sở Kiều Kiều lại ra mặt thay cho Diệp Hạo.

Sở Kiều Kiều là ai?

Cửu đại đệ tử chân truyền kinh diễm nhất, tương lai rất có khả năng kế thừa đại thống

- Đi khắp thiên hạ không ngại đối một chữ lý.

Sở Kiều Kiều cười híp mắt nhìn Lưu Cảnh Phong, nói

- Lưu Trưởng Lão, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, sao phải giữ Diệp Hạo lại chứ?

- Nhưng....

Lưu Cảnh Phong chưa nói hết lời đã bị Sở Kiều Kiều cắt ngang

- Nếu không có vấn đề, ai dám làm ra chuyện cực đoan bậc này?

- Mặc kệ Diệp Hạo có lý do gì, cũng không thể đánh nát bảng hiệu Chấp Pháp Đường chúng ta.

Lưu Cảnh Phong mới vừa dứt lời, bảng hiệu "Nghiêm ngặt chấp pháp" ở đại môn bên trái đã bị một đạo kình phong chấn thành từng mảnh vỡ.

- Ai?

Lưu Cảnh Phong giận tím mặt, quát.

Đối phương đợi mình vừa dứt lời rồi đánh nát bảng hiệu Chấp Pháp Đường, rõ ràng là đánh vào mặt hắn a.

- Ta đấy.

Lưu Cảnh Phong nhìn thấy một vị lão giả xuất hiện giữa không trung, giật mình nói

- Là ngươi?

Lưu Cảnh Phong không ngờ người xuất thủ lại là Đan Thanh.

Đan Thanh là ai?

Thái thượng trưởng lão của Luyện Đan Đường, hơn nữa, tu vi càng thêm tinh thâm.

- Làm sao? Có phải cũng muốn bắt ta?

Đan Thanh lườm Lưu Cảnh Phong một cái, cười lạnh.

Lưu Cảnh Phong tự nhiên không dám.

Trên thực tế, đừng nói Lưu Cảnh Phong không dám, cho dù cả Chấp Pháp Đường Chủ của hắn cũng không dám.

Lưu Cảnh Phong không biết nên nói cái gì, một bảng hiệu khác lại bị một đạo kình phong chấn thành từng mảnh vỡ.

Lưu Cảnh Phong hoàn toàn trầm mặt xuống.

Nhưng đến khi thấy người xuất thủ, Lưu Cảnh Phong kinh nghi bất định nhìn về phía Diệp Hạo.

Trận Đạo Thái Thượng Trưởng Lão, Mộc Nhã!

Hai vị này có khả năng tùy tiện xuất thủ sao?

Không có khả năng.

Hai vị này đại biểu thái độ Luyện Đan Đường cùng Trận Đạo Đường a!

Diệp Hạo có tài đức gì khiến hai vị này trợ trận cho hắn chứ?

Đan Thanh cùng Mộc Nhã hiện thân đưa tới sóng to gió lớn.

Không ai nghĩ đến Diệp Hạo có bối cảnh hùng hậu như vậy, cho dù Sở Kiều Kiều cũng như vậy.

Lúc này, Ẩn Nhân cùng Thiên Hành với Ma Da đồng hành đến đây, ba người thấy rõ tình huống bốn phía, sắc mặt không khỏi thay đổi, bọn họ không ai ngờ hai vị Đan Thanh đều bị kinh động.

Sau khi hỏi thăm, bọn họ mới biết được hai vị này ra mặt cho Diệp Hạo, sau đó ba người đều có một loại dự cảm không tốt.

Thân phận Diệp Hạo sợ còn muốn sâu so với tưởng tượng bọn họ.

- Ẩn Nhân.

Ánh mắt Diệp Hạo rơi trên người Ẩn Nhân

- Ngươi bắt người của ta?

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

Ẩn Nhân lạnh lùng lên tiếng.

- Thứ hèn nhát.

Vượt quá dự đoán toàn trường, Diệp Hạo mắngtrực tiếp

- Dám làm không dám nhận sao? Con mẹ ngươi cũng quá thất bại rồi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, chỉ bảng hiệu Chấp Pháp Đường, nói

- Nhìn thấy không? Bảng hiệu này do ta đập, dù Tông Chủ ở chỗ này, ta cũng dám nói do ta đập.

- Diệp Hạo, ngươi nói cái gì?

Ẩn Nhân tức giận,quát.

- Lão Tử nói ngươi sợ hàng, nói ngươi hèn nhát.

Diệp Hạo cao giọng quát

- Mọi người đến nhìn, cửu đại đệ tử chân truyền cao cao tại thượng Đông Tiên Điện đây sao? Chỉ là một tên ma cà bông dám làm không dám nhận.

Diệp Hạo vừa dứt lời, ánh mắt tu tĩ xung quanh đều rơi vào trên người Ẩn Nhân.

Bên trong ánh mắt có kinh nghi, có trào phúng, có thất vọng.

Rốt cuộc, Ẩn Nhân chịu đựng không nổi, hắn hướng về phía Diệp Hạo, gầm thét

- Diệp Hạo, ngươi dám làm nhục ta?

- Ha ha, làm nhục ngươi?

Diệp Hạo cười to

- Ngươi tính là thứ gì? Trong lòng ta, ngươi còn không bằng Vương Sâm, người ta dám làm dám chịu, nhưng con mẹ ngươi lại sợ hàng.

- Lão Tử có gì không dám nhận?

Ẩn Nhân vừa dứt lời đã bị Ma Da đè xuống

- Diệp Hạo, làm người đừng nên quá phận.

Diệp Hạo trầm mặt nhìn Ma Da một cái, nói

- Cá mè một lứa.

- Ngươi nói cái gì?

Ma Da nhướn lông mày lên, quát.

- Ẩn Nhân bị ta kích thích, chuẩn bị nói sự thực ra, nhưng ngươi đã chặn hắn lại, đạo lý gì đây?

Diệp Hạo cười lạnh

- Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng biết chuyện này? Nếu các ngươi không phải cá mè một lứa thì là thứ gì?

- Ta cảm thấy rất bi ai.

Diệp Hạo dừng một chút, ra vẻ ưu thương, nói tiếp

- Cửu đại đệ tử chân truyền đại biểu cái gì? Đại biểu hình tượng cùng danh dự Đông Tiên Điện chúng ta, nhưng hai người các ngươi lại làm hỏng nó mất.

- Diệp Hạo...

Ma Da nổi giận.

Hiện tại, Ma Da đã có chút lý giải tại sao Ẩn Nhân phẫn nộ như vậy.

Diệp Hạo có miệng lưỡi quá sắc bén.

- Muốn xuất thủ với ta sao?

Diệp Hạo ha ha cười nói

- Ma Da, ngươi thật không cần thể diện mà! Một Ngọc Tiên thập lục Chuyển lại xuất thủ với một Ngọc Tiên Tứ Chuyển như ta?

Song phương chênh lệch quá lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.