Chương trước
Chương sau
Khinh Thường

- ---------------------

Những năm này, Địch Long không phải chưa gặp qua người phách lối, nhưng phách lối như Diệp Hạo thì chưa thấy lần nào.

- Có phải các hạ làm việc hơi quá mức hay không?

Địch Phượng mặc một bộ váy trắng, nhịn không được nói.

- Chẳng lẽ đệ đệ ngươi chỉ vào người ta thì không quá mức?

Diệp Hạo nhìn Địch Phượng bình tĩnh nói.

Địch Phượng trì trệ.

- Muốn theo đuổi một cô gái không có gì sai, nhưng nếu chuyện gì cũng ghen thì chỉ có thể nói lòng dạ hắn quá hẹp hòi.

Diệp Hạo lườm Địch Long nói:

- Còn nữa, ngươi không xứng với Bạch Thược.

- Ngươi nói cái gì?

Địch Long giận dữ.

- Ta nói ngươi không xứng với Bạch Thược.

Diệp Hạo nhìn thẳng Địch Long nói:

- Bây giờ… ngươi nghe rõ chưa?

- Ngươi…

Địch Long giơ tay ra, một đạo kiếm minh vang lên, sau đó, Bạch Thược cũng rút tiên kiếm ra.

- Cô muốn ra tay với ta?

Địch Long không thể tưởng tượng được nói.

Vừa rồi, Bạch Thược ngăn cản bản thân cũng bình thường.

Nhưng mà bây giờ, cô ấy lại muốn ra tay với hắn?

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

- Diệp Hạo là bạn của ta, ta không cho phép ngươi tổn thương hắn.

Ánh mắt Bạch Thược không mảy may nhượng bộ.

Nghe được câu này, toàn thân Địch Long run rẩy.

- Bạch Thược, cô không cảm thấy mình quá phận hả?

Địch Phượng nhìn thấy bộ dáng đệ đệ của mình, tức giận trách mắng.

- Quá phận? Chẳng lẽ bạn của cô bị uy hiếp thì cô ngoảnh mặt làm ngơ hả?

- Ta nói cô làm như vậy không công bằng đối với đệ đệ ta.

- Địch sư tỷ, theo ta được biết, đệ tử Nội Môn Lý Diệp vì muốn gặp cô một lần mà đợi dưới chân núi ba năm, nhưng mà cô lại kiếm đủ lý do không chịu gặp.

Bạch Thược nhìn chằm chằm Địch Phượng nói:

- Như vậy, ta muốn hỏi, cô đối với Lý Diệp có công bằng không?

- Lý Diệp có thân phận gì, chị ta có thân phận gì?

Địch Long nghe thế không thèm suy nghĩ phản bác ngay.

- Vậy ngươi có thân phận gì, ta có thân phận gì?

Bạch Thược cười lạnh nói.

- Đệ đệ ta dù sao cũng là người nổi bật bên trong đệ tử Chân Truyền, ít nhất ở cấp độ Thiên Tiên không ai là đối thủ của hắn.

Địch Phượng khó chịu nói với Bạch Thược.

Xem thường Địch Long chính là xem thường cô.

- Vô địch Thiên Tiên cảnh?

Diệp Hạo nghe vậy nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Địch Phượng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.

- Nếu ta không nhìn nhầm thì đệ đệ cô có cảnh Thiên Tiên Đỉnh Phong a?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Đúng vậy.

- Tu vi của ta vừa mới đột phá Thiên Tiên trung kỳ đây.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta đánh với đệ đệ cô, nếu một chiêu mà không làm hắn trọng thương thì coi như ta thua.

Toàn trường xôn xao!

Không ai ngờ Diệp Hạo dám nói ra những lời như vậy.

Thiên Tiên trung kỳ so với Thiên Tiên đỉnh phong chênh lệch hai cảnh giới a.

Sao Diệp Hạo dám nói như vậy chứ?

- Ngươi đang tìm chết.

Địch Phượng sắc mặt khó coi nhìn Diệp Hạo nói.

- Làm sao? Không dám hả?

Diệp Hạo khiêu khích nhìn Địch Long nói.

Gân xanh trên cố Địch Long nổi lên giống như con giun:

- Ta sẽ đạp nát từng đoạn xương của ngươi.

- Cô sẽ không ngăn cản chứ?

Địch Phượng nhìn về phía Bạch Thược nói.

- Cô không lo lắng hả?

- Người nên lo lắng là cô mới đúng đó.

- Cái gì?

Địch Phượng đang ngạc nhiên thì Địch Long đã xông lên không trung:

- Diệp Hạo, chúng ta đánh trên đây đi.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, một phân thân xuất hiện bên cạnh hắn.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nhìn phân thân nói.

Xoát!

Nháy mắt sau, phân thân xuất hiện trước mặt Địch Long.

Cái gì?

Bao gồm cả những cường giả Đông Tiên Điện đang nhìn về phía này đều choáng váng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Hạo để phân thân đánh nhau với Địch Long hả?

- Diệp Hạo, ngươi có ý tứ gì?

Địch Long dữ tợn nhìn Diệp Hạo nói.

Giận a!

Rõ ràng Diệp Hạo không để bản thân ở trong mắt a!

- Phân thân này có một phần mười chiến lực của ta.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Địch Long nói:

- Còn về việc tại sao ta lại để phân thân đánh với ngươi, đó là vì ngươi không đáng để ta ra tay.

- Diệp Hạo…

Hai mắt Địch Long đỏ ngầu.

Diệp Hạo không phải làm nhục hắn bình thường nữa.

Trong cơn thịnh nộ, toàn thân Địch Long bỗng nhiên toát ra ba động kinh thiên, một đạo hư ảnh Tiên Thú Thượng Cổ cực kỳ ngông cuồng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

- Thượng Cổ Tiên Viên.

- Tiên Viên Bảo Thể.

- Địch Long nổi giận rồi.

Trong lúc tu sĩ toàn trường đang đàm luận, nắm đấm Địch Long điên cuồng cắn nuốt Linh Lực Thiên Địa bốn phía, ngắn ngủi mấy hơi thở, nắm đấm hắn đã thông phệ toàn bộ những Linh Lực này.

- Đi chết đi.

Một quyền này của Địch Long không phải nhắm tới phân thân của Diệp Hạo mà đánh về phía Bản Tôn đang đứng trên cửa thành.

Quyền Ý kinh khủng rộng lớn như lôi đình.

Những tu sĩ đứng gần Diệp Hạo nhao nhao lui sang một bên.

Chỉ có Bạch Thược không động đậy chút nào.

Cô biết rõ sức chiến đấu của phân thân của Diệp Hạo.

Khi một quyền này oanh đến nửa đường, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện, sau đó, vung tay lên làm cho một quyền kinh khủng này của Địch Long tan rã.

Địch Long biến sắc;

Địch Phượng biến sắc;

Toàn trường biến sắc.

Bởi vì thân ảnh này không phải ai khác mà chính là phân thân của Diệp Hạo.

Phân thân tiếp nhận một kích đó của Địch Long rồi nhếch miệng nói:

- Chỉ có chút thực lực đó thôi sao?

Bởi vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã biết.

Phân thân của Diệp Hạo hời hợt tiếp nhận một kích của Địch Long, cho dù đồ đần cũng biết phân thân kia không đơn giản.

- Vừa rồi chỉ là thăm dò thôi.

Địch Long lạnh lùng nói.

Hắn nói lời này thuần túy là thôi ngưu bức.

Trên thực tế, vừa rồi hắn đã dùng hết bảy thành thực lực.

- Ha ha.

Phân thân Diệp Hạo cười khinh bỉ nhìn hắn:

- Bây giờ đến lượt ta.

Nghe thế, trong lòng Địch Long hoảng sợ.

Nhưng hắn không ngờ Diệp Hạo chỉ đánh ra một quyền đơn giản.

Đúng, một quyền.

Địch Long không cảm nhận được bất kì một ba động thần thông nào trong một quyền này của Diệp Hạo.

Nhưng rất nhanh hắn đã biến sắc.

Một quyền này của Diệp Hạo nhìn như phổ thông đơn giản.

Nhưng khi đánh tới bản thân lại giống như một toàn Thần Sơn Thượng Cổ.

Kinh khủng không có giới hạn!

- Tam Trọng Lãng.

Địch Long lui ra sau đồng thời Tiên lực toàn thân tràn ra, sau đó, những pháp lực này hội tụ trên nắm đấm của hắn.

Tam Trọng Lãng có nghĩa ba tầng cỗ kình.

Cỗ thứ hai gấp đôi cỗ thứ nhất, cỗ thứ ba gấp đôi cỗ thứ hai.

Lấy quyền đối quyền.

Khác biệt là Địch Long vận dụng thần thông.

Cùng lúc đó, cổ Vượn trên đỉnh đầu Địch Long gào thét, hóa thành một đạo tàn ảnh nhập vào bên trong Tam Trọng Kình kia.

- Đến Tam Trọng Kình cũng xuất ra.

- Tam Trọng Kình là Công pháp thượng thừa bên trong cấp bậc Chân Truyền.

- Tam Trọng Kình lại tăng thêm Thượng Cổ Tiên Viên ẩn chứa Huyết Mạch Chi Lực, ta nghĩ dù phân thân của Diệp Hạo có mạnh hơn cũng phải lui a.

- Phân thân của Diệp Hạo vẫn khinh thường đối thủ quá rồi.

- Ai nói không phải đâu?

Những gia hỏa này cũng không phải không có ánh mắt.

Bọn họ liếc mắt đã nhìn ra phân thân của Diệp Hạo không phải đối thủ của Địch Long.

Nhưng Diệp Hạo không nên khinh địch như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.