Một người một kiếm đứng ngạo nghễ trước toàn trường.
Mà đám người đang xem nào nhiệt cũng phải lui ra ngoài rất xa.
- Cút ra đây cho ta.
Ngay lúc những người này đang đàm luận, Địch Phượng lui hai bước, dùng Ngọc Kiếm trong tay đâm về phía sau. Sau một khắc, đám người thấy Ngọc Kiếm đâm vào trái tim một hắc y thanh niên.
Trong mắt hắc y thanh niên đầy vẻ không thể tưởng tượng nỗi, hắn không ngờ đã ẩn tàng tốt như vậy nhưng vẫn bị phát hiện
Bất quá hắn cũng không thể biết rõ đáp án này, bởi vì năng lượng bá đạo vô tình ẩn chứa bên trong Ngọc Kiếm đã dập tắt toàn bộ sinh cơ hắn.
- Không gì hơn cái này.
Địch Phượng rút Ngọc Kiếm ra, cười lạnh.
Gây hấn!
Toàn bộ tu sĩ đều nhìn ra Địch Phượng muốn gây hấn với Thập Bát Lâu
Nhưng sao Địch Phượng lại muốn gây hấn chứ? Nàng không sợ dẫn xuất nhiều cao thủ hơn à?
- Tự tìm cái chết.
Đúng lúc này, một đạo Thần Hồn Chi Lực trùng điệp giáng lâm về phía Địch Phượng.
Cảm thụ được cỗ uy áp này, tu sĩ toàn trường minh bạch cường giả Kim Tiên đã xuất thủ.
Ngọc Tiên tu luyện Nhục Thân, Kim Tiên tu luyện Thần Hồn.
Bởi vậy, cho dù Ngọc Tiên có mạnh hơn cũng không thể trở thành đối thủ Kim Tiên
Thần Hồn Công Kích!
Lúc này, Địch Long chưa từng xuất thủ lại có hành động, trong tay hắn xuất hiện một Kim Sắc Quyển Trục.
Kim Sắc Quyển Trục mở ra, một đạo Tử Sắc Kiếm Mang xông thẳng chân trời chạm vào đạo Thần Hồn Chi Lực đang giáng lâm kia. Sau một khắc, phương hướng Phủ Thành Chủ vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
- Bán Thang Thành Chủ đã bị trọng thương.
Địch Phượng lạnh lùng quát lớn.
- Giết.
Cô nàng vừa dứt lời, mấy đạo thân ảnh lập tức vọt đến cứ điểm Thập Bát Lâu và Phủ Thành Chủ.
- Địch Phượng còn có viện binh.
- Đông Tiên Điện muốn hốt gọn Bán Thang Thành sao?
- Chỉ bằng những người này?
- Có thể những gia hỏa này đều là đệ tử Chân Truyền
- Đệ tử Chân Truyền xác thật rất mạnh, nhưng người đến lần này không đủ a.
Bạch Thược không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tâm Ma bình tĩnh nói.
Thời gian kéo càng dài, Diệp Hạo càng có lợi.
Phải biết, Phân Thân Tâm Ma đang bố trí Sát Trận khắp Bán Thang Thành.
- Mười nhịp hô hấp.
Lúc này, Địch Long đang đại sát tứ phương nói với Địch Phượng
- Chúng ta nên rút lui.
- Rút lui.
Địch Phượng vừa dứt lời, Ngọc Kiếm trong tay chém ra hư ảnh một đầu Phượng Hoàng, đệ tử đang đại khai sát giới tại cứ điểm Phủ Thành Chủ cùng Thập Bát Lâu vội vàng vọt đến cửa thành.
Nhưng đối phương sao có thể để bọn họ rời đi dễ vậy chứ?
- Ngăn bọn họ lại.
- Không tiếc bất cứ giá nào.
- Ngăn chặn bọn chúng.
Thị vệ Phủ Thành Chủ cùng sát thủ Thập Bát Lâu điên cuồng xuất thủ ngăn cản ba vị Đệ tử Chân Truyền phá vây.
Trần Thanh phụ trách phương hướng Phủ Thành Chủ.
Khi thấy Địch Phượng đánh ra hư ảnh Phượng Hoàng, hắn đã hiểu đã đến lúc nên rời đi.
- Không chơi cùng các ngươi nữa.
Trần Thanh vừa dứt lời, trong tay xuất hiện một khỏa Kim Sắc Lôi Châu ném về phía trước tạo thành bạo tạc kinh thiên động địa.
Mười mấy tên thị vệ ngăn cản Trần Thanh bị nổ tung thành từng mảnh vỡ ngay tại chỗ, sau đó cô nàng tranh thủ phóng về phía trước.
Nhưng ngay khi Trần Thanh vọt đến một nửa lại gặp đông đảo tướng sĩ đến đây ngăn chặn.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn lại ném ra một khỏa Lôi Châu nữa.
- Không tốt.
- Thiên Lôi Châu.
Dù đám Tướng Sĩ rút lui kịp thời, nhưng vẫn có hơn mười người bị bạo tạc chết ngay tại chỗ.
- Con mẹ nó.
- Ngăn ả lại.
- Ta muốn chém ả thành ngàn mảnh.
Trần Thanh vừa muốn rời đi, đám tướng sĩ hung hãn không sợ chết liên tục xuất thủ về phía nàng.
Đối mặt hơn trăm tướng sĩ công kích, Trần Thanh tạm thời tránh đi mũi nhọn, nhưng lui được hay không lại là một vấn đề lớn.
- Đáng chết.
Mắt thấy tu sĩ bao vây ngày càng nhiều, trong lòng Trần Thanh tràn đầy lo lắng.
Dựa theo kế hoạch, nàng phải chạy đến cửa thành trong năm nhịp hô hấp, nếu không nàng sẽ bị vây hãm trong này.
Đúng lúc này, một đạo Kiếm Mang phát ra âm thanh kinh khủng đáng sợ, xé hơn mười tên tu sĩ phía trước Trần Thanh thành từng mảnh vỡ.
Trần Thanh không khỏi kinh trụ.
Viện binh?
Không có khả năng.
Trong kế hoạch Địch Phượng không có viện binh a!
- Còn không đi?
Phân Thân Tâm Ma lườm Trần Thanh một cái.
- Ngươi là ai?
Trần Thanh nghi hoặc.
Phân Thân không đáp lại, hai con ngươi hóa thành hai mảnh bông tuyết.
Sau một khắc, Trần Thanh thấy một màn chấn kinh.
Chỉ thấy hơn 200 tên tu sĩ xung quanh nàng bị hàn băng bao vây lại.
Một mảnh Băng Phong!
- Ngươi muốn chờ chết sao?
Phân Thân không thay đổi sắc mặt, hỏi.
- Ngươi còn chưa nói ngươi là ai?
Trần Thanh ngoan cường, hỏi.
- Ngươi quản nhiều thế
Phân Thân lạnh lùng nói.
Trần Thanh cắn răng một cái, hướng Phân Thân nói ra
- Đa tạ.
Trần Thanh nói xong rồi xoay người rời đi.
Lúc Trần Thanh tiến về cửa thành thì kinh ngạc phát hiện cả tòa Bán Thang Thành đều lâm vào hỗn chiến, liếc nhìn xung quanh, Trần Thanh phát hiện mấy chục nơi đã trở thành Chiến Trường.
- Địch Phượng, xảy ra chuyện gì?
Chạy tới cửa thành, Trần Thanh lập tức hỏi.
- Ta cũng không biết ai xuất thủ?
Địch Phượng lắc đầu.
- Chúng ta có cần giết trở về không?
Địch Long suy nghĩ một chút, nói.
Địch Long vừa dứt lời, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Các ngươi có đi hay không? Ta không kiên trì được lâu đâu.
Người xuất hiện là một Phân Thân Tâm Ma.
- Ngươi bố trí Trận Pháp ở đây sao?
Địch Phượng khẽ giật mình, nói.
- Nói nhảm! Nếu ta không bố trí Trận Pháp, Trận Pháp cửa thành sớm mở ra rồi.
Phân Thân nhếch miệng.
- Ngươi cùng người trong thành là một đám?
- Không sai.
- Trận Pháp còn kiên trì được bao lâu?
- Mười nhịp hô hấp.
- A.
Địch Phượng kinh trụ
- Vậy sao ngươi còn không để người mình rút đi?
- Không cần ngươi quản.
Phân Thân lắc đầu
- Các ngươi nhanh rời đi một chút.
Địch Phượng suy nghĩ một chút, trầm giọng nói
- Cáo từ.
Trải qua đại chiến liên tục, Tiên Lực thể nội đám người Địch Phượng không còn ba thành, dù ở lại cũng không có bao nhiêu tác dụng. Còn nữa, Địch Phượng không biết lai lịch nhóm người Tâm Ma, cũng không dám quá thân cận.
Phân Thân nhìn thân ảnh đám người Địch Phượng rời đi, hơi gật đầu.
Địch Phượng đã tính toán hết thảy, ngay cả Trận Pháp vận chuyển trong cửa thành.
Nói cách khác, dù Phân Thân Tâm Ma không xuất thủ, nhóm người Địch Phượng vẫn có thể thong dong rời đi, chỉ có một biến cố duy nhất là Trần Thanh, nàng rất có khả năng không rời được.
Bất quá, giết biết bao nhiêu người, chỉ tổn thất một mình Trần Thanh cũng đã kiếm lời.
Đám người Địch Phượng vừa mới rời đi, Diệp Hạo và Bạch Thược cũng ly khai nơi này.
- Tại sao cả tòa Bán Thang Thành đều hóa thành Chiến Hỏa?
Sau khi rời khỏi Bán Thang Thành, Bạch Thược không nhịn được hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]