Chương trước
Chương sau
Đổ Ước

- ---------------------

Diệp Hạo và Bạch Thược đi theo Lâm Hồng đến tiểu viện, lập tức có mấy chục ánh mắt nhìn về phía họ.

- Đệ tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện.

- Sao bọn họ lại đến đây?

- Chẳng lẽ lần đi Tổ Địa này phải dẫn họ theo nữa sao?

- Gia Chủ nghĩ gì vậy chứ?

Đối với việc Diệp Hạo và Bạch Thược đi tới Lâm gia, mọi người luôn cảnh giác.

Thật ra, việc này cũng rất bình thường.

Đệ tử Tông Môn cường thủ cướp đoạt, trở ngại bối cảnh cường đại của họ, phần lớn đệ tử Thế Gia phải lựa chọn nén giận.

- Nếu mọi người đã đến đông đủ vậy thì chúng ta đi thôi.

Lâm Cảnh nhìn Diệp Hạo, Bạch Thược một cái xem như chào hỏi.

Lâm Cảnh đi đầu, Lâm Viễn đi cuối, đám người ở giữa.

Xung quanh cũng có rất nhiều cao thủ Lâm Gia.

Diệp Hạo biết Lâm gia đang lo lắng có người giữa đường để lộ tin tức.

Chuyện làm mọi người không nghĩ đến là Tổ Địa Lâm gia có cửa vào nằm trong thư phòng Lâm Cảnh. Đám người Diệp Hạo đi theo con đường hẹp, dài khoảng nữa canh giờ nhìn thấy một sơn cốc.

- Nữa canh giờ đã đi đến sơn cốc?

Đi sau lưng Lâm Viễn, một trung niên giống như nghĩ đến cái gì đó, nói:

- Lâm huynh, Tổ Địa Lâm gia không phải ở khe Tam Trọng chứ?

Xung quanh đây chỉ có khe Tam Trọng có địa hình này.

- Không sai.

Lâm Cảnh chỉ cửa vào sơn cốc phía trước nói:

- Cửa vào sơn cốc có một Trận Pháp, còn mời Phương Đại Sư ra tay phá vỡ.

Phương Năng nhẹ gật đầu nói:

- Để ta nhìn xem.

Phương năng đi lên quan sát, đồng thời, Diệp Hạo cũng nhấc chân bước lên.

- Ngươi đi làm gì?

Lúc này, một thanh niên ngăn cản Diệp Hạo.

- Đương nhiên muốn nhìn xem rồi.

Diệp Hạo lườm thanh niên này nói.

Thanh niên này là con trai của Phương Năng tên Phương Luân.

- Có cha ta đủ rồi.

- Cha ngươi nhìn của hắn, ta xem của ta.

- Quấy rầy cha ta phá trận, ngươi có chịu nổi hậu quả không?

Phương Luân không ngờ Diệp Hạo không thức thời như vậy.

- Biến.

Ánh mắt Diệp Hạo phát lạnh nói.

- Ngươi nói cái gì?

Phương Luận trợn mắt nói.

- Ta nói biến, ngươi nghe không rõ hả?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Phương Luân nói.

Phương Luân chuẩn bị nói gì bị Lâm Cảnh ngăn cản.

- Vị này chính là đệ tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện.

Lâm Cảnh truyền âm nói.

- Đệ tử Chân Truyền thì có thể không kiêng nể ai cả sao?

Phương Luân không phải không biết Diệp Hạo là đệ tử Chân Truyền, nhưng thân phận của hắn cũng không kèm hơn đệ tử Chân Truyền.

- Tiểu bối.

Phương Năng quay lại lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói:

- Lão phu không tiện ra tay giáo huấn ngươi, nhưng sơn cốc này người đừng hòng đi vào.

- Ngươi nói không cho thì ta không được vào hả?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Ngươi không có tử cách này nha?

- Ta không có tư cách này, có thể Lâm huynh có tư cách này a.

Phương Năng nhìn về Lâm Cảnh nói:

- Lâm huynh, nếu ngươi để vị này đi vào thì ta sẽ quay người rời đi.

- Cái này…

Lâm Cảnh khó xử.

- Trận pháp này ta cũng đã nhìn ra một chút mánh khóe.

Phương Năng lườm Lâm Cảnh nói:

- Lâm huynh, tính kiên nhẫn của ta có giới hạn.

Bức thoái vị!

Lâm Cảnh đang đợi nói gì thì Diệp Hạo cười ha ha nói:

- Ngươi nói ngươi đã nhìn ra một chút mánh khóe, vậy thì ngươi cứ tiếp tục phá trận đi.

- Ngươi có ý tứ gì?

Phương Năng nhíu mày nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta biết ngươi vì con ngươi mới làm vậy.

Diệp Hạo nhìn Phương Năng nói:

- Thế này, nếu ngươi có thể phá được trận pháp này thì ta và bạn của ta sẽ lập tức rời đi.

- Vậy thì tốt nhất.

- Ta còn chưa nói xong mà.

- Hả?

- Nếu người không thể phá vỡ trận pháp mà ta lại phá được thì sao?

- Ngươi có thể phá hả? Nói đùa sao?

- Ngươi không cần quan tâm ta có nói đùa hay không? Ta chỉ hỏi ngươi nếu ta phá được thì thế nào?

- Nếu ngươi phá được trận pháp này thì ta và con ta sẽ xoay người rời đi.

- Một lời đã định.

- Hừ.

Phương Năng hù lạnh một tiếng rồi tiếp tục phá trận.

- Sao đệ chắc chắn hắn không phá được?

Bạch Thược truyền âm hỏi.

- Trận pháp này có hai loại trận chồng lên nhau mà thành, trong đó, có một loại trận pháp rất hiếm thấy được ghi chép trong sách cổ.

Diệp Hạo cười nói:

- Trận pháp do Đông Tiên Điện chuyên môn cất giữ, ta không tin hắn có thế biết được, mà cho dù biết thì cũng không sao. Hắn chỉ có tu vi Ngọc Tiên Hai Chuyển, tu vi trân đạo của bản thân có thể cao được bao nhiêu chứ?

Diệp Hạo nói không sai.

Tu vi trận đạo của Phương Năng đúng thật không tốt lắm.

Hắn chỉ miễng cưỡng đạt đến tiêu chuẩn Ngọc Cấp.

Hắn chỉ nhìn ra một loại trận pháp trong đó.

Vì vậy, sau khi nhìn thấu trận pháp Phương Năng lập tức bắt đầu phá trận.

Phương pháp hắn dùng là lấy trận phá trận.

Khi Phương Năng bố trí thành công, hai trận pháp bắt đầu giao phong, trong quá trình giao phong, ba đông của trận pháp trong lối vào dần dầnn yếu xuống.

- Có tác dụng.

- Phương Đại Sư đúng là Phương Đại Sư.

- Chúng ta cuối cùng có thể vào Tổ Địa rồi.

Phương Năng lườm Diệp Hạo kiêu căng nói:

- Trận pháp ở cửa vào là Trận Pháp Đại Ngũ Hành, ta bày ra Trận Pháp Nghịch Ngũ Hành, rất nhanh trận pháp nhập khẩu sẽ tiêu tán.

- Cảm ơn Phương Đại Sư.

Lâm Cảnh kích động nói.

Diệp Hạo cười lắc đầu.

Phương Năng luôn nhìn trên người Diệp Hạo.

Khi thấy Diệp Hạo biểu hiện như vậy, sắc mặt khó coi nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

- Trận pháp ở cửa vào đúng là Trận Pháp Đại Ngũ Hành.

- Nói nhảm.

Phương Năng chưa nói Phương Luân đã trả lời.

- Nhưng Trận Pháp Đại Ngũ Hành này với tu vi của người căn bản không phá được, bởi vì tâm thần lực lượng của ngươi dồn hết vào bố trí Trận Pháp Nghịch Ngũ Hành.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Làm như vậy quả thật có thể gia tăng uy lực của Trận Pháp Nghịch Ngũ Hành, nhưng làm vậy có một tai hại chí mạng.

- Tai hại gì?

Lâm Cảnh thấy Phương Năng biến sắc vội hỏi.

- Nếu như Trận Pháp Nghịch Ngũ Hành không thể phá Trận Pháp Đại Ngũ Hành thì tâm thần của hắn sẽ bị trọng thương.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nhưng mà bây giờ, trận pháp này đã tiêu tán một phần ba, nhìn bộ dáng thì Trận Pháp Nghịch Ngũ Hành của Phương Huynh có thể phá trận.

Lâm Cảnh Thăm dò hỏi.

- Phá? Phương Huynh của ngươi có thể sống sót hay không cũng là vấn đề.

Diệp Hạo chậm rãi lắc đầu:

- Trận pháp lối vào này ngoại trừ có Trận Pháp Đại Ngũ Hành còn có Vấn Tâm Trận, đúng rồi, Vân Tâm Trận chính là Trận Pháp Thượng Cổ.

- Cái gì?

Phương Năng biến sắc.

Mà lúc này, lối vào đột nhiên phát ra một ánh sáng hoàng kim, sau đó, vô số phù chú hóa thành một đạo ba động kinh thiên tràn ngập ra.

Phương Năng như bị sét đánh há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi phun ra một ngụm máu, Phương Năng giống như bị hít hết Tinh Khi Thân, giống như con chó chết ngồi phịch dưới đất.

- Phụ thân.

Phương Luân bị dọa sợ.

Phương Năng miễn cưỡng mở ra hai con mắt, há to miệng định nói gì nhưng không thể nói ra được chữ nào.

- Một người chỉ vừa mới tấn cấp Trận Sư Ngọc Cấp đã muốn ở đây phá trận, thật làm trò cười cho thiên hạ.

Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên giữa không trung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.