Chương trước
Chương sau
Buông Lời

- ---------------------

Không có gan?

Vương Lượng quả thật không dám a.

Hắn là đệ tử Chân Truyền, có chiến lực mạnh hơn đệ tử Nội Môn nhiều.

Vương Lượng tự tin bản thân đánh bại Lăng Tồn không vấn đề gì.

Nhưng chỉ đánh bại mà thôi.

Sao có thể giống như Diệp Hạo dễ dàng giết chết đối phương chứ?

Bây giờ, Vương Lượng dám lên Sinh Tử Đài sao?

Lên là tự tìm đường chết.

Không ai không sợ chết cả.

Vương Lượng cũng không ngoại lệ.

- Có gan ngươi khiêu chiến đại ca ta.

Vương Lượng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

Đợi ta đặt chân đến Ngọc Tiên Cảnh chắc chắn sẽ khiêu chiến đại ca ngươi:

- Vẫn sẽ là ở đây, trên Sinh Tử Đài.

Vương Lượng rùng mình một cái.

Diệp Hạo phát triển quá nhanh.

Trong vòng một năm đã từ Thượng Tiên sơ kỳ thăng lên Thiên Tiên sơ kỳ.

Nếu cho hắn một – hai năm nữa thì thăng lên Ngọc Tiên Cảnh cũng không có vấn đề gì, lúc đó, cho dù Vương Miện có cảnh giới Ngọc Tiên tam Chuyển cũng không phải đối thủ của hắn a.

- Chờ ngươi đến Ngọc Tiên cảnh nói sau đi.

Vương Lượng trả lời xong xoay người rời đi.

Vương Lượng rõ ràng đang nhận thua.

Diệp Hạo cũng không ép hắn.

Đường nhiên, quy củ của Tông Môn không cho phép Diệp Hạo ép buộc ai cả.

Diệp Hạo nhìn bòng lưng Vương Lượng rời đi, hơi hơi lắc đầu.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Diệp Hạo nhảy xuống Sinh Tử Đài nói với Bạch Thược.

- Ừm.

Bạch Thược gật đầu.

Nhìn ba người Bạch Thược, Bán Hạ, Diệp Hạo rời đi, không biết tại sao trong lòng Bạch Lộ có cảm giác không thoải mái.

Loại cảm giác này giống như mình bị bỏ rơi.

Bạn tốt Quan Quan của Bạch Lộ hỏi:

- Bạch Lộ, tại sao Diệp Hạo mạnh như thế?

- Ta cũng không biết.

Quan Quan vẫn luôn nịnh bợ Lăng Tồn kia mà.

Nhưng mà ai nghĩ rằng Lăng Tồn lại bị Diệp Hạo dùng một chiêu giết chết chứ.

- Diệp Hạo tấn thăng đệ tử Chân Truyền chắc không có vấn đề gì đâu?

Một thiếu nữ khác tên Bối Bối ung dung nói.

Bạch Lộ khẽ giật mình.

Tấn thăng đệ tử Chân Truyền?

Nếu Diệp Hạo còn không tấn thăng lên được đệ tử Chân Truyền không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

Cô không ngờ, người bị bản thân coi thường lại vượt qua bản thân nhanh như vậy.

Ba người Diệp Hạo đi đến phòng của mình, sau đó, Diệp Hạo lấy một trăm lẻ tám phó trận đồ tử trong túi càn khôn của Lăng Tồn đưa cho Bán Hạ.

- Bán Hạ, cho cô.

- Cho ta?

Bán Hạ kinh hãi.

- Nhìn xem thử có thể nghiên cứu ra gì không?

Diệp Hạo cười nói.

- Ừm.

Bán Hạ chần chờ một chút rồi gật đầu.

Cô cầm Trận Đồ trên tay rồi đi qua một bên nghiên cứu.

Diệp Hạo lấy ra Đan Phương Thượng Cổ Tố Thể Đan ra rồi cùng Bạch Thược nghiên cứu.

Bán Hạ nghiên cứu ba ngày nhưng vẫn không nghiên cứu được gì, cô hiểu tư chất bản thân không thể nghiên cứu được nên cô đi đến chỗ Diệp Hạo, nhưng khi nhìn thấy hai người thì khuôn mặt Bán Hạ thay đổi.

Bởi vì, Dược Tài bị thiếu của Đan Phương Tố Thể Đan hầu như do Diệp Hạo bổ sung, mà Bạch Thược chỉ ở bên cạnh giúp đỡ.

Đúng vậy, giúp đỡ.

Bán Hạ ngẩn người.

Cô không biết theo tu vi tăng lên Thiên Tiên hậu kỳ, trình độ Đan Đạo của Bạch Thược đã tăng lên đến Ngọc Cấp Đan Sư, nhưng không phải Ngọc Cấp Đan Sư nào cũng giống nhau, tiêu chuẩn đan đạo của Diệp Hạo cao hơn Bạch Thược nhiều.

- Bạch Thược, ta cần Băng Thảo, Lan Chỉ.

Diệp Hạo phỏng đoán nói.

- Ta đi lấy.

Bạch Thược lập tức rời đi.

Không bao lâu sau, cô cầm hai loại dược tài quay lại.

Diệp Hạo nhìn luyện hóa hai Dược Tài này đồng thời xem xét thuộc tính của chúng.

- Có chút không đúng.

Diệp Hạo nhìn qua rồi rơi vào trầm tư.

Sau đó tiếp tục thôi diễn.

Nhưng Bán Hạ không ngờ, Diệp Hạo thôi diễn lần này tốn hơn nửa tháng.

- Hắn không biết mệt mỏi hay sao?

Bán Hạ cảm thấy không tưởng tượng nổi rồi đứng lên.

Bởi vì hôm nay là ngày tấn thăng đệ tử Chân Truyền.

Cho dù thế nào Bán Hạ cũng phải đi trước.

- Diệp Hạo, ta muốn đi tham gia tấn thăng đệ tử Chân Truyền!

Bán Hạ nói.

- Đã nửa tháng rồi hả?

Diệp Hạo giật mình nói.

- Đúng vậy a.

Bán Hạ gật đầu.

- Không thôi diễn nữa.

Diệp Hạo vuốt vuốt đầu nói:

- Đan Phương này còn thiếu hơn mười tám loại Dược Tài nữa, hiện tại, ta chỉ mới thôi diễn ra sáu loại Dược Tài.

- Chuyện này không thể nóng vội được.

Bạch Thược cười nói.

- Vừa vặn nhàm chán, cùng đi chứ.

Diệp Hạo đứng lên nói.

Đệ tử Nội Môn tấn thăng thành đệ tử Chân Truyền có thể coi là chuyện lớn tại Đông Tiên Điện.

Sáng sớm, hầu như tất cả đệ tử Nội Môn đều đi đến Hội Trường.

Đồng dạng, đệ tử Chân Truyền và đệ tử Ngoại Môn cũng đến không ít.

Khi ba người Diệp Hạo đến nơi, ở đây đã đông nghìn nghịt người.

- Đệ tử Đông Tiên Điện thật nhiều quá đi.

Diệp Hạo nhìn bốn phía nói.

- Đệ tử Ngoại Môn Đông Tiên Điện có hơn vạn, nếu không sao có thể trấn áp bốn vực được chứ?

Bạch Thược cười nói.

Không giống Diệp Hạo và Bán Hạ, Bạch Thược chính là nhân vật phong vân tại Đông Tiên Điện.

Vì vậy, khi cô vừa xuất hiện tại Hội Trường, bốn phía truyền đến những tiếng nịnh bợ.

Bạch Thược mỉm cười đáp lại.

- Bạch Thược, ta nghe nói cô và Diệp Hạo hay đi chung với nhau hả?

Lúc này, một mỹ nữ yêu kiều đụng cô một cái nói:

- Không phải cô thích Diệp Hạo chứ?

Nữ tử này nói không nhỏ.

Nên tu sĩ xung quanh đều nghe được.

Sắc mặt Bạch Thược thay đổi:

- Diệp Hạo là sư đệ ta.

- Luyện Đan Đường có nhiều sư đệ như vậy, ta chưa thấy cô thân cận với ai cả?

Nữ tử kia nhìn Bạch Thược nói.

- Dương Tuyết, hôm nay cô nói rất nhiều đấy.

Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn đi tới.

Dương Tuyết lườm thanh niên đi tới nói:

- Ta chỉ ăn ngay nói thật.

- Nhưng cô có một việc nói không rõ ràng.

Thanh niên này mặc Đan Bào màu trắng, toàn thân tràn ngập khí tức cường đại, ngũ quan giống như đạo gọt, anh tuấn, tiêu sái.

- Bạch Thược chỉ đang dìu dắt đệ tử Nội Môn Diệp Hạo mà thôi.

Thanh niên này nhấn mạnh bốn chữ đệ tử Nội Môn.

- Trương Lôi, ngươi sai rồi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Thược chậm rãi nói:

- Ta và Diệp Hạo cùng nhau giao lưu.

- Giao lưu? Cô giao lưu với một đệ tử Nội Môn?

Trương Lôi nghe vậy giống như thiên đại cười nhạo.

- Có vấn đề gì không?

- Cô đang lãng phí thời gian.

- Đó cũng là chuyện của ta.

Nghe vậy, sắc mặt Trương Lôi trầm xuống nói:

- Bạch Thược, tâm ý của ta đối với cô chắc cô cũng rõ ràng.

- Thái độ của ta đối với ngươi chắc người cũng rõ.

- Cô từ chối ta vì tiểu tử này hả?

Trương Lôi tức giận chỉ Diệp Hạo nói.

- Không phải.

Bạch Thược lắc đầu.

Cho đến bây giờ, cô chưa từng coi trọng Trương Lôi.

Người này chỉ ỷ vào cha mình - Phó Đường Chủ Luyện Đan Đường luôn làm xằng làm bậy.

- Cô cảm thấy ta tin lời cô nói hả?

Trương Lôi nói xong chỉ tay về Diệp Hạo nói:

- Bây giờ, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi không thể tấn thăng thành đệ tử Chân Truyền được đâu.

- Ta không tin.

Diệp Hạo ung dung nói.

- Vậy thì ngươi chờ thử xem.

Trương Lôi âm lãnh nhìn Diệp Hạo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.