Buông Lời
- ---------------------
Không có gan?
Vương Lượng quả thật không dám a.
Hắn là đệ tử Chân Truyền, có chiến lực mạnh hơn đệ tử Nội Môn nhiều.
Vương Lượng tự tin bản thân đánh bại Lăng Tồn không vấn đề gì.
Nhưng chỉ đánh bại mà thôi.
Sao có thể giống như Diệp Hạo dễ dàng giết chết đối phương chứ?
Bây giờ, Vương Lượng dám lên Sinh Tử Đài sao?
Lên là tự tìm đường chết.
Không ai không sợ chết cả.
Vương Lượng cũng không ngoại lệ.
- Có gan ngươi khiêu chiến đại ca ta.
Vương Lượng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
Đợi ta đặt chân đến Ngọc Tiên Cảnh chắc chắn sẽ khiêu chiến đại ca ngươi:
- Vẫn sẽ là ở đây, trên Sinh Tử Đài.
Vương Lượng rùng mình một cái.
Diệp Hạo phát triển quá nhanh.
Trong vòng một năm đã từ Thượng Tiên sơ kỳ thăng lên Thiên Tiên sơ kỳ.
Nếu cho hắn một – hai năm nữa thì thăng lên Ngọc Tiên Cảnh cũng không có vấn đề gì, lúc đó, cho dù Vương Miện có cảnh giới Ngọc Tiên tam Chuyển cũng không phải đối thủ của hắn a.
- Chờ ngươi đến Ngọc Tiên cảnh nói sau đi.
Vương Lượng trả lời xong xoay người rời đi.
Vương Lượng rõ ràng đang nhận thua.
Diệp Hạo cũng không ép hắn.
Đường nhiên, quy củ của Tông Môn không cho phép Diệp Hạo ép buộc ai cả.
Diệp Hạo nhìn bòng lưng Vương Lượng rời đi, hơi hơi lắc đầu.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-hoc-sinh/3257836/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.