Chương trước
Chương sau
Bạch Thược Hiện Thân

- ---------------------

- Ngươi muốn dạy người nào làm người?

Ngay khi Vương Lượng chuẩn bị xuất thủ, một tiếng hừ lạnh vang lên giữa không trung, một thân ảnh mặc Đan Bào thướt tha xuất hiện.

- Bạch Thược.

- Nhân vật Thiên Tài của Luyện Đan Đường.

- Dù trong nhóm Chân Truyền Đệ Tử cũng không phải kẻ yếu.

- Tại sao Bạch Thược lại giúp Diệp Hạo?

Vương Lượng nhìn thấy Bạch Thược, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Vương Lượng thật không chọc nổi Bạch Thược.

Trên thực tế dù ca ca của hắn cũng phải nể Bạch Thược ba phần.

Tại sao?

Bởi vì Sư Phụ của Bạch Thược là Thái Thượng Trưởng Lão của Luyện Đan Đường.

- Bạch Sư Tỷ, đây là ân oán giữa ta và Diệp Hạo.

- Ngươi có ân oán với ai ta mặc kệ, ta nói cho ngươi biết - - Diệp Hạo là Sư Đệ của ta, ai muốn động đến hắn, trước tiên cần phải hỏi qua ta.

Mắt phượng của Bạch Thược lóe lên hàn quang.

- Cái này.

Vương Lượng nhất thời không biết nói gì.

- Diệp sư đệ, đệ muốn làm cái gì thì cứ việc làm đi.

Bạch Thược nhìn thấy Vương Lượng lúng túng thì cười nói với Diệp Hạo.

Dù Bạch Thược không ra mặt thì Diệp Hạo cũng không sợ Vương Lượng.

Nhưng người ta cũng là hữu tâm giúp đỡ.

Diệp Hạo quay về phía Bạch Thược biểu thị cảm tạ sau đó nhìn về đám người Trương Lương.

- Các ngươi muốn đối phó ta, ta không ý kiến.

Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Thế nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên đối phó với người của ta.

- Ngươi cũng đã cắt đứt hai tay hai chân bọn ta rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Minh Viễn thấp giọng gào thét lên.

- Ta đã nói sẽ trừng phạt các ngươi, mà cái này còn chưa đủ.

Diệp Hạo nói xong ra lệnh cho phân thân.

- Mang bọn họ vào nhà xí, làm cho bọn họ thanh tỉnh.

Cái gì?

Tu sĩ toàn trường đều kinh trụ.

Diệp Hạo muốn làm cái gì?

Chẵng lẽ muốn đám người Trương Lương ăn phân hay sao?

Mà khi Phân Thân Diệp Hạo đang mang đám người Trương Lương đi thì mấy tên Đệ Tử mặc cẩm bào xuất hiện phía trên đình viện.

- Diệp Hạo, đi theo bọn ta một chuyến a.

- Các ngươi là ai?

Diệp Hạo dù biết vẫn cố tình hỏi.

- Đệ Tử Chấp Pháp Đường.

- Sau đó thì sao?

- Diệp Hạo, ngươi cố ý ẩu đả đồng môn, hành vi ác liệt, nhất định phải nghiêm trị.

- Ta muốn biết bọn Trương Lương năm người trói Dạ Tuyết trong này làm nhục các ngươi có biết hay không?

- Cái này - -?

- Biết hay không biết?

Diệp Hạo quát lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn bọn hắn, nói.

- Chuyện này lớn như vậy, các ngươi dám nói không biết? Dù biết rõ, tại sao không ngăn cản?

- Diệp Hạo. bây giờ chúng ta đang xử lí chuyện ngươi ẩu đả đồng môn.

- Cút.

Diệp Hạo liếc qua tên Đệ Tử cầm đầu.

- Nếu còn làm càn ta sẽ đánh phế tất cả các ngươi.

- Diệp Hạo, ngươi quả nhiên vô pháp vô thiên.

Trịnh An không nghĩ Diệp Hạo càn rỡ như vậy.

- Lời ta nói ngươi coi như gió thoảng bên tai sao?

Sau một khắc Diệp Hạo quỷ dị xuất hiện trước mặt Trịnh An, một cái tát in ngay trên mặt Trịnh An trước thần sắc kinh ngạc của hắn. Sau đó Diệp Hạo còn thuận chân đá vào ngực hắn một cước trong khi hắn bị tát rớt xuống.

Sau khi Trịnh An rơi xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mấy tên Đệ Tử Chấp Pháp Đường đi theo Trịnh An đều kinh trụ.

Bọn họ không nghĩ đến ngay cả Đệ Tử của Chấp Pháp Đường mà cũng dám ẩu đả.

- Còn không đi?

Diệp hạo trầm giọng nói.

Năm Phân Thân của Diệp Hạo không chần chờ mang đám người Trương Long vào nhà xí.

Nhà xí cách tiểu viện của đám người Hằng Phương không xa.

Bởi vậy qua không bao lâu đã đến.

Sau khi đến nhà xí thì Tu Sĩ ở đây cũng không nhịn được mà sử dụng Thần Niệm của bản thân nhìn lén, thế nhưng bọn họ nhìn thấy một màn làm người buồn nôn, đó là đám Phân Thân Diệp Hạo dí đầu đám người Trương Lương vào trong đống phân, đám người Trương Lương dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Có thiếu nữ càng nôn mửa một trận.

- Diệp Hạo đã gây họa rồi.

Bán Hạ lo lắng nói.

Đám người Trương Lương không phải không có ngươi chống lưng, Diệp Hạo đã đắc tội với những người này, lại còn ẩu đả đệ tử Chấp Pháp Đường, ta nghĩ Chấp Pháp Đường sẽ không bỏ qua.

Bạch Lộ khẽ thở dài.

- Bạch Lộ ngươi không phải người của Chấp Pháp Đường sao? Ngươi có thể ra tay giúp hắn không?

Đinh Hương suy nghĩ một cái nói.

- Khó, Diệp Hạo ẩu đả Đệ Tử Chấp Pháp Đường ai cũng nhìn thấy, ngươi cảm thấy Chấp Pháp Đường sẽ thờ ơ sao?

Bạch Lộ nhẹ nhàng lắc đầu lên tiếng.

Ngay khi ba người Bạch Lộ lo lắng, Diệp Hạo lại nhìn về phía Dạ Tuyết nói.

- Ngoại trừ năm người Trương Lương ra còn có ai ra tay với ngươi không?

- Còn có hắn.

Dạ Tuyết vừa tên tạp dịch vừa mới đánh mình.

Diệp Hạo vung tay lên một cái giam cầm tên tạp dịch kia đến trước mặt Dạ Tuyết.

- Ngươi có thể thỏa thích xuất thủ.

- Ta muốn giết hắn.

Dạ Tuyết hơi trầm ngâm nói.

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Hắn không nghĩ Dạ Tuyết sẽ đưa ra yêu cầu này.

- Giết không được, nhưng có thể phế đi.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói.

Ánh mắt Dạ Tuyết ngưng tụ.

- Nếu ngươi giết hắn có gây náo loạn cho Tạp Dịch Đường.

Diệp Hạo truyền âm nói.

- Có ý gì?

Diệp Hạo không hiểu ý của Diệp Hạo.

- Ngươi giết hắn, ta có chắc chắn có thể giải quyết được, nhưng khó nói các Đệ Tử khác sẽ không bắt chước, có tiền lệ này thì Đệ Tử Tạp Dịch khó mà an toàn.

Diệp Hạo trầm ngâm nói.

- Do ta không cân nhắc điểm đó.

Dạ Tuyết chấn kinh khi nghe Diệp Hạo nói mới ý thức được Diệp Hạo nói có đạo lý.

Có chút chuyện không nên làm.

Bịch một tiếng Dạ Tuyết đá một cước vào đan điền tên tạp dịch kia.

Tên tạp dịch hoảng sợ mà bưng bít lấy Đan Điền của mình.

Bởi vì lực lượng toàn thân hắn không ngừng tiêu thất.

Đan Điền đã vỡ.

- Cút đi.

Diệp Hạo đá tên tạp dịch kia một cước bay về nơi xa.

Chốc lát sau năm Phân Thân của Diệp Hạo mang theo đám ngươi Trương Lương xuất hiện, bất quá lúc này đám người Trương Lương cũng không còn hung hăn như trước mà nguyên một đám im lặng đứng đó.

Đây đã không còn là sỉ nhục nữa.

Mà rõ ràng là chà đạp nhân cách.

- Diệp Hạo, ngươi quá mức rồi!

Vương Lượng nổi giận nói.

- Đám người Trương Lương có kết quả hôm nay do bọn chúng tự chuốc lấy, cố ý tung ra tin tức ta vô địch trong Thượng Tiên Cảnh là tác phẩm của Vương Gia ngươi phải không? Ngươi cảm thấy như vậy thì xong sao, chờ ta đặt chân đến Thiên Tiên Cảnh sẽ chờ ngươi ở Sinh Tử Đài.

Con ngươi Vương Lượng co rút lại.

Chiến lực của Diệp Hạo rõ như ban ngày.

Vương Lượng cảm thấy đồng cấp bậc thì mình không thể làm đối thủ của đối phương.

Mà khi Vương Lượng chuẩn bị nói cái gì thì một lão giả mặc kim bào khoan thai đi tới.

- Liêu Trưởng Lão, người phải làm chủ cho Đệ Tử.

Trịnh An bò trên đất đau buồn nói.

Liêu Hùng lườm Trịnh An một cái nói.

- Trịnh An, đám người Trương Lương vô cớ giam cầm ẩu đả Đệ Tử Tạp Dịch, các ngươi không những không ngăn cản, ngược lại dung túng, hiện tước đi tư cách Chấp Pháp đệ tử của ngươi. Đợi sau khi chuyển giao công việc thì ngươi tiến về Đệ Nhị Chiến Khu phục dịch 3 năm.

Sắc mặt Trịnh An hoàn toàn thay đổi.

Đệ Nhị Chiến Khu!

Phục Dịch 3 năm!

Đây rõ ràng kêu bản thân đi tìm chết.

Đệ Nhị Chiến Khu phụ trách Nhân Yêu Chiến Trường, Đệ Tử đi đến đó thì trở về không đến một phần mười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.