Chương trước
Chương sau
Thiên Tài Đan Đạo

- ---------------------

Hiện tại, Diệp Hạo vẫn chỉ đến Tiên Cảnh!

Hắn xa xa không có trưởng thành.

Nếu để Tông Môn khác biết được thiên phú luyện đan của Diệp Hạo không gì đảm bảo những Tông Môn này sẽ không vụng trộm ra tay.

Đây mới là nguyên nhân Hoàng Phủ Kiếm ra mặt cảnh cáo những đệ tử có mặt tại đây.

Diệp Hạo đi theo ba người Đan Thanh, Đan Không, Đan Triện vượt qua từng lớp cấm chế đi đến một thế ngoại đào nguyên.

Linh Lực tại đây tốt hơn nơi ở của Diệp Hạo gấp một trăm lần.

Diệp Hạo tin tưởng, cho một con lợn tu luyện nơi này cũng có thể thành tiên a.

- Nơi này thể nào?

Trong ba người, người có tu vi Đan Đạo cao nhất là Đan Thanh.

- Động Thiên Phúc Địa.

Diệp Hạo nói.

- Thực tế, trong toàn bộ Đông Tiên Điện thì đây là nơi có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.

Đan Thanh cười nói:

- Tu luyện ở đây, ngươi không muốn tăng lên tu vi cũng khó khăn.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu tại sao nhiều tu sĩ liều mạng muốn gia nhập Tông Môn như thế.

Không nói cái khác, chỉ riêng tài nguyên tu luyện thì không phải ngươi khác có thể so sánh rồi.

- Luyện đan, bước đầu tiên phải nhận biết được Dược Tài.

Đan Thanh nói xong vứt cho Diệp Hạo một tập hồ sơ:

- Quyển Tông Thương này ghi lại mười vạn tám ngàn Dược Tài phổ biến nhất ở Tiên Vực, hiện tại, việc của ngươi chính là nhớ kĩ mười vạn tám ngàn loại Dược Tài này.

- Tốt.

Diệp Hạo nhận bản hồ sao này gật đầu nói.

- Ngươi ở đây xem đi.

Đan Thanh nhàn nhạt nói.

Sau đó, ba người Đan Thanh rời đi.

Ở một chỗ khác, ba người Đan Thanh nhìn Diệp Hạo đang xem hồ sơ nói:

- Các ngươi nghĩ Diệp Hạo cần thời gian bao lâu đẻ nhớ kỹ mười vạn tám ngàn loại Dược Tài này?

- Tổ Sư kinh diễm nhất của Đông Tiên Điệc chúng ta cần dùng nửa năm, thiên phú của Bạch Thược còn trên vị Tổ Sư kia nhưng cũng cần thời gian hơn bốn tháng. Thiên phú Diệp Hạo còn trên cả Bạch Thược, ta nghĩ chắc cũng hơn ba tháng.

Đan Không suy nghĩ rồi nói.

Diệp Hạo có hai đại Linh Căn điệp gia, ta nghĩ không đơn giản là một cộng một bằng hai, ta đoán hắn có thể trong hai tháng sẽ hoàn thành.

Đan Triệu suy nghĩ một chút nói.

- Thật sự rất chờ mong a.

Đan Thanh cười nói.

Một ngày đi qua!

Hai ngày đi qua!

Ba ngày đi qua!

Đến ngày thứ mười, Diệp Hạo gấp lại hồ sơ mà Đan Thanh đưa, lúc này, trong thức hải của hắn xuất hiện tên của mười vạn tám ngàn Dược Tài.

- Diệp Hạo, nhớ được bao nhiêu?

Lúc này, thân ảnh của Đan Không xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.

- Ta đã nhớ kỹ toàn bộ rồi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Đan Không giật nảy mình bật thốt.

Bởi vì, ông không ngờ bản thân đoán Diệp Hạo có thể nhớ kỹ trong vòng hai tháng là đã đánh giá cao hắn rồi.

Nhưng Diệp Hạo vừa nói gì?

Hắn nói, chỉ trong thời gian mười ngày đã có thể nhớ kỹ mười vạn tám ngàn loại Dược Tài.

Nói đùa à?

- Ngươi đã nhớ kỹ đặc thù, nơi sinh trưởng, kiêng kị các loại của mười vạn tám ngàn dược tài này rồi hả?

Đan Không rung động hỏi.

- Ừm.

- Vậy ngươi nói cho ta nghe, đặc thù của Thiên Ma Thảo là gì?

Đan Không đặc một câu hỏi về Dược Tài.

- Đặc thù của Thiên Ma Thảo chính là toàn thân lượn lờ Ma Khí, còn nữa, trên bốn lá của Thiên Ma Thảo đều có một mặt quả.

- Nơi sinh trưởng?

- Thiên Ma Thảo sinh trưởng tại Thiên Ma Vực, Viêm Ma Vực và Vạn Ma Quật.

- Đặc thù của Thiên Linh Thảo là gì?

- …

Tiếp đó, Đan Không liên tiếp hỏi Diệp Hạo thêm mười mấy Dược Tài nữa nhưng mỗi loại Diệp Hạo đều trả lời trôi chảy.

Lúc này, ông mới chính thức ý thức được Diệp Hạo thật sự trong mười ngày nhớ kỹ mười vạn tám ngàn loại Dược Tài này.

- Tiểu tử ngươi thật sự đã cho chúng ta một thiên đại kinh hỉ a.

Đan Không càng nhìn Diệp Hạo càng hài lòng.

Hắn không khỏi nhớ lại câu nói của Hoàng Phủ Kiếm.

Một người trong bọn họ không có tư cách giảng dạy Diệp Hạo.

- Đây là ba vạn sáu ngàn Dược Tài tương đối hiếm gặp.

Sau đó, Đan Không đưa cho Diệp Hạo một tập hồ sơ nói:

- Những Dược Tài này nói tương đối hiếm gặp bởi vì chúng ta bình thường luyện đan sẽ rất ít khi dùng đến, nhưng một Luyện Đan Sư ưu tú nhất định phải nắm giữ.

- Toàn bộ Tiên Vực chỉ có những Dược Tài này hả?

- Đương nhiên không phải.

Đan Không lắc đầu nói:

- Còn một ít Dược Tài không được ghi chép trong hồ sơ, nhưng không có nghĩa những Dược Tài này không trân quý, ngược lại, có những Dược Tài cực kỳ trân quý.

Đan Không nói xong đưa cho Diệp Hạo ba quyển hồ sơ.

- Ba quyển này ghi chép ba ngàn loại Dược Tài hiếm gặp.

- Ta sẽ mau chóng nhớ kỹ những cái này.

- Ừm, ngươi ở đây từ từ mà xem đi.

Đan Không cười nói:

- Hiện tại, ta phải đi chuẩn bị đan phương, với trí nhớ của ngươi sợ rằng học thuộc những dược tài này không tốn bao nhiêu thời gian cả.

Đan Không đi tới phòng của Đan Triện, hắn nhìn thấy Đan Triện truyền thụ tri thức Đan Đạo cho một thiếu nữ.

- Sư bá.

Thiếu nữ nhìn thấy Đan Không vội vàng đứng lên hành lễ.

Ba Đại Thái Thượng Trưởng Lão của Luyện Đan Đường xếp hạng thứ ba Đan Triện.

Đan Không nhìn thấy thiếu nữ này, trong mắt lộ một tia sợ hãi than:

- Bạch Thược, ngươi đi chứng nhận Ngọc Cấp Đan Sư hả?

Đẳng cấp Luyện Đan Sư chia thành Luyện Đan Học Đồ, Thượng Cấp Đan Sư, Thiên Cấp Đan Sư, Ngọc Cấp Đan Sư, Kim Cấp Đan Sư, Chủ Cấp Đan Sư.

Nó cũng tương đương với những cảnh giới Chân Tiên cảnh, Thượng Tiên cảnh, Thiên Tiên cảnh, Ngọc Tiên cảnh, Kim Tiên cảnh, Tiên Chủ cảnh

- Nhanh.

Bạch Thương hào phóng, toàn thân phát ra một cỗ đan hương.

- Quả nhiên.

Ánh mắt Đan Không sáng lên.

Hiện tại, cô ta chỉ có tu vi Thiên Tiên sơ kỳ.

Theo lý thuyết, tu vi thế này không có khả năng chúng nhận Ngọc Cấp Đan Sư.

- Bạch Thược, nếu ngươi muốn chứng nhận Ngọc Cấp Đan Sư thì đợi tu vi đột phá đến Thiên Tiên hậu kỳ lại đến.

Lúc này, Đan Triện chậm rãi nói.

- Tại sao? Lần trước, thời điểm ta chứng nhận chỉ còn thiếu một xíu nữa, hiện tại, cho dù tu vi hay linh hồn lực của ta đều tăng lên không ít.

Bạch Thược nghi ngờ nói:

- Ta cảm thấy chứng nhận chắc sẽ không có vấn đề gì.

- Ngươi sai rồi.

Đan Triện lắc đầu nói:

- Lần trước, ngươi luyện đan chỉ thiếu một chút xíu nữa, nhưng ngươi không để mắt đến một phân đoạn quan trọng, đó chính là ôn dưỡng.

- Giai đoạn này hao phí của ngươi rất nhiều linh hồn lực.

- Vì vậy, nếu ngươi không có tu vi Thiên Tiên hậu kỳ thì rất khó chứng nhận thành công.

Nghe vậy, Bạch Thược trầm mặc một chút nhưng vẫn kiên định nói:

- Ta vẫn muốn thứ xem?

- Vậy thì tới đi.

Đan Triện biết rõ bản tính đệ tử mình.

Nhìn qua rất thanh nhã ôn như, nhưng trong xương cốt thì bướng bỉnh hơn bất cứ ai.

Muốn chứng nhận Ngọc Cấp Đan Sư rất đơn giản.

Chỉ cần có thể luyện chế thành công một viên Ngọc Cấp Đan Dược là được.

Bạch Thược không hổ là đệ tử do tự tay Đan Triện truyền thụ, cho dù khống hỏa hay luyện dược đều nước chảy mây trôi, nhưng khi đến giai đoạn thành đan thì cô lộ ra cố gắn hết sức.

Thời gian dần trôi qua, trên trán Bạch Thược xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Đan Triện thấy như vậy nhẹ lắc đầu.

Bạch Thược có lẽ có cơ hội luyện thành đan dược nhưng muốn ôn dưỡng được thì lực bất tòng tâm.

- Thành.

Ngay thời điểm Bạch Thược cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn thì cô cảm ứng được Tiên Đan trong Đan Lô sắp thành hình, tiếp theo chính là công đoạn … ôn dưỡng Tiên Đan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.