Chương trước
Chương sau
Giáo Huấn

- ---------------------

- Vương Sâm hả?

Diệp Hạo sờ sờ cằm lặp lại.

- Đi, ta mang ngươi đi giáo huấn hắn.

Diệp Hạo nói xong tự mình bước ra bên ngoài.

Bên ngoài đình viện có một thanh niên lưng hùm vai gấu đứng đó, khi nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt hắn lóe lên tinh quang quát lớn.

- Ngươi là tên Nội Môn Đệ Tử đã thu Dạ Tuyết làm phục dịch.

- Không sai.

- Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội.

Vương Sâm chỉ Diệp Hạo nói.

- Quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, rồi trả Dạ Tuyết lại cho Tạp Dịch Đường, chuyện này ta sẽ bỏ qua không đề cập đến nữa.

- Đề nghị này của ngươi không sai a.

Diệp Hạo cười cười nói.

- Hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta sẽ không so đo chuyện ngươi ở ngoài cửa nhà ta kêu gào mấy ngày hôm nay.

- Cái gì?

Vương Sâm kinh ngạc bật thốt.

Hắn đã sớm nghi ngờ Diệp Hạo sẽ không dễ dàng khuất phục, nhưng hắn không nghĩ đến Diệp Hạo lại phách lối đến như vậy.

- Bây giờ ngươi có thể dập đầu rồi!

Sau khi Diệp Hạo nói câu này thì Vương Sâm ý thức được đối phương không phải đang nói đùa.

- Ngươi có gan thì đi ra khỏi đình viện của mình.

Trong mắt Vương Sâm hiện ra vẻ dữ tợn.

Diệp Hạo cười cười rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Mà lúc này thì Dạ Tuyết kéo Diệp Hạo lại.

- Công Tử, bọn họ có rất nhiều người.

- Chỉ là một đám gà đất chó sảnh thôi.

Diệp Hạo khinh thường nói.

- Diệt bọn họ chỉ cần vài phút.

Câu nói này của Diệp Hạo không thể nói không ngông cuồng, nó chọc giận cả đám Vương Sâm.

- Có gan thì đi ra đây.

- Ta sẽ hành hạ ngươi đến chết.

- Nếu không đánh ngươi kêu cha gọi mẹ thì coi như ta thua.

Diệp Hạo nhìn đám người đang xúc động này thì khẽ nhếch miệng, sau đó đi ra khỏi tiểu viện.

- Cho các ngươi cơ hội ra tay.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngông cuồng quá đáng, ta diệt ngươi.

Một đại hán đang chuẩn bị tiến lên thì bị Vương Sâm ngăn cản.

- Để ta, ta muốn đập nát từng khúc xương của hắn.

- Ngu ngốc.

Diệp Hạo nhìn Vương Sâm ánh mắt tràn đầy trào phúng.

Mọi người đều là Chân Tiên Đỉnh Phong.

Ngươi đòi đập nát xương cốt ai chứ?

- A a a.

Vương Sâm bị lửa giận thiêu đốt cả người, hung hăng đánh một quyền về phía Diệp Hạo.

Quyền Ý to lớn làm nổ cả hư không, ẩn chứa tiếng hổ gầm vang dội Thiên Địa.

- Hổ Khiếu Quyền.

Ba người Bạch Lộ cũng đang chú ý trận chiến này.

- Xem ra Vương Sâm đã tu luyện Hổ Kiếu Quyền tới Đệ Nhị Tầng rồi.

- Chân Tiên Đỉnh Phong tu luyện đến Đệ Nhị Tầng không dễ dàng, không biết tên Diệp Hạo kia có cản nổi không?

Vượt quá dự đoán của Tu Sĩ toàn trường Diệp Hạo chỉ dứng tại chỗ không nhúc nhích.

Khi Hổ Khiếu Quyền gần đến Diệp Hạo mới xuất thủ.

Một quyền!

Chỉ một quyền đơn giản.

Không phải Thần Thông, cũng không phải Bí Kỹ, chỉ một quyền nhục thân đơn giản.

Thế nhưng khi một quyền này đánh tới, tiếng Hổ gầm từ Hổ Khiếu Quyền liền biến mất vô ảnh vô tung, sau đó uy thế không giảm mà đánh lên người Vương Sâm.

Dù Vương Sâm vội vàng vận dụng một tầng Tiên Lực bảo hộ, nhưng vẫn bị một quyền của Diệp Hạo đập trọng thương bay ngược ra sau.

- Làm sao có thể?

- Tu vi đều giống nhau, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?

- Ta không tin.

Mặc kệ đám người có tin hay không thì Vương Sâm vẫn bị một quyền của Diệp Hạo đánh trọng thương.

- Rác rưởi.

Diệp Hạo nhìn Vương Sâm một nói.

Vương Sâm đang giãy dụa muốn đứng lên thì nghe được câu nói này, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

- Lên.

- Tên này quá đáng lắm rồi.

- Báo thù cho Vương Sâm Lão Đại.

Mười tên bằng hữu của Vương Sâm nhịn không được hét lên.

Mười tên Tu Sĩ này đơn đả độc đấu rõ ràng không lại Diệp Hạo.

Bởi vây bọn hắn cùng nhau xuất thủ.

Thần sắc ba nữ không khỏi biến đổi.

Mười tên Tu Sĩ đồng giai xùng xuất thủ rất có thể đánh chết Diệp Hạo nha.

Ba khi ba nữ chuẩn bị xuất thủ thì khóe miệng Diệp Hạo lại cười lạnh quát một tiếng.

- Cút.

Tiếng nói của Diệp Hạo như kim thiết đánh vào Thức Hải của mười tên Tu Sĩ kia, chợt mười tên này như bị sét đánh đồng thời lảo đảo lui lại phía sau.

Kim Kiếm Quyết!

Vừa rồi Diệp Hạo vận dụng một trong Ngũ Đại Bản Nguyên Kiếm Quyết Kim Kiếm Quyết.

Khác biệt là hắn ẩn chứa Kim Kiếm Quyết này vào bên trong sóng âm.

Bản Nguyên Kiếm Quyết cường đại biết bao nhiêu.

Mười tên Tu Sĩ kia làm sao ngăn cản được?

- Gì thế này?

Đinh Hương giật này cả mình thốt không nên lời.

- Đây là mười tên Tu Sĩ đồng giai nha.

- Mà cả đám còn là Nội Môn Đệ Tử nữa.

Bán Hạ chậm rãi lên tiếng.

- Vị này còn mạnh hơn so với tưởng tượng chúng ta nhiều.

- Ở Chân Tiên Cảnh chỉ sợ không có ai là đối thủ của hắn!

Bạch Lộ ngưng trọng cho ý kiến.

Mười tên Tu Sĩ trọng thương nhìn về phía Diệp Hạo, thần sắc lộ vẻ kinh khủng.

Bọn họ không thể tưởng tượng được Chân Tiên Đỉnh Phong làm sao cường đại đến như vậy?

Không có đạo lý!

Diệp Hạo cũng không thèm nhìn mười tên Tu Sĩ kia mà đi thẳng tới bên cạnh Vương Sâm nói.

- Không phải ngươi muốn đập nát từng khúc xương của ta sao?

- Ngươi - - ngươi đừng phách lối.

- Ngươi muốn gọi ca ca của ngươi đến hả?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Có gan thì đi kêu ngay đi.

- Ngươi.

- Nói thật, đánh với ngươi không có chút hứng thú nào cả.

Diệp Hạo vỗ vỗ mặt Vương Sâm nói.

- Còn nữa, Dạ Tuyết bây giờ là người của ta, nếu ngươi dám động vào nàng thì ta sẽ đập nát xương cốt của ngươi thành từng đoạn.

Nói xong Diệp Hạo xoay người rời đi.

Bá khí!

Dạ Tuyết nhìn Diệp Hạo đi về phía mình thì trong mắt lóe lên một tia dị sắc.

- Diệp Hạo.

Ngay khi Diệp Hạo sắp đi vào tiểu viện của mình thì Đinh Hương xuất hiện ở nơi xa, nàng ngoắc Diệp Hạo nói.

- Ta có một chút vấn đề tu luyện, muốn thỉnh giáo ngươi.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Đinh Hương một hồi, sau đó đi về phía tiểu viện của nàng.

- Đi phòng của ngươi được không?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Được.

Đinh Hương mỉm cười ma mị đáp lời.

Tu Sĩ đứng phía xa nhiều chuyện khi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên.

- Ta đang thấy gì thế này?

- Thiên Tài Đan Đạo Đinh Hương mời Diệp Hạo đi phòng của nàng?

- Diệp Hạo đang tự tìm chết đây mà.

- Ai mà không biết Chu Duyên của Luyện Đan Đường đang theo đuổi Đinh Hương chứ?

Những Tu Sĩ này đang xôn xao thì Vương Sâm lẩm bẩm nói.

- Diệp Hạo, đây do chính ngươi muốn chết, không trách được ta.

Toàn bộ Nội Môn đều biết rõ Chu Duyên đang gắt gao theo đuổi Đinh Hương.

Diệp Hạo đi đến phòng của Đinh Hương dù không phát sinh chuyện gì thì Chu Duyên cũng sẽ không bỏ qua hắn.

- Đinh Hương, đùa hơi quá trớn rồi.

Bán Hạ cau mày nói.

- Không có thực lực mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì chỉ có con đường chết.

Bạch Lộ cũng không đồng tình với Diệp Hạo.

- Ta không tin hắn không biết mị lực của Đinh Hương.

- Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng ở cùng một đỉnh núi.

Bán Hạ chần chờ một chút nói.

- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, nếu ngươi ra mặt giúp Diệp Hạo mà nói chỉ càng làm Diệp Hạo đắc tội với nhiều người hơn thôi, đừng quên số người theo đuổi ngươi còn nhiều hơn cả Đinh Hương.

Bạch Lộ nhìn Bán Hạ một cái rồi thản nhiên nói.

Nghe vậy Bán Hạ trầm mặc xuống.

Cuối cùng vẫn do bản thân nàng nghĩ đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.