Chương trước
Chương sau
Yêu Tộc Vi Tôn

- ---------------------

Quyết định của Mai Doãn Tuyết và Văn Hoa rất chính xác.

Bởi vì ngay khi Bích Hải Long Ngạc sắp chết, hắn dẫn bạo thân thể mình muốn cùng hai người đồng quy vô tận.

Mà may mắn rằng hai người sớm có chuẩn bị rời xa nơi đó.

Nhưng Bích Hải Long Ngạc muốn tự bạo sao dễ như thế được?

Nếu tự bạo thì tài nguyên hắn mang theo trên người rất khó giữ được, ngay cả bản thân Bích Hải Long Ngạc cũng là một lượng tài nguyên to lớn a.

Một tòa Băng Phong!

Khi ánh mắt Diệp Hạo nhìn lên trên người Bích Hải Long Ngạc, toàn thân hắn lập tức bị đóng băng.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, Bích Hải Long Ngạc từ trên không rơi xuống.

Lúc này, thần hồn và kinh mạch của hắn toàn bộ bị phong ấn.

- Hai người tự phân chia đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Diệp Hạo không nghĩ sẽ tranh đoạt Bích Hải Long Ngạc.

Bởi vì không quan trọng.

Diệp Hạo đã lấy được không ít tư nguyên của cường giả cấp Chân Tiên.

Bản thân đã ăn thịt cũng phải chừa lại chút nước canh cho kẻ khác với a.

Trên mặt Mai Doãn Tuyết và Văn Hoa lộ vẻ vui mừng.

Có Bích Hải Long Hạc này thì Tông Môn có thể tạo ra không ít cường giả nha.

Trong lúc hai người đang thương lượng phân chia Bích Hải Long Ngạc, Hiểu Minh cũng đã kết thúc chiến đấu. Hắn ra tay áp chế đối phương đồng thời cũng âm thầm bố trí cấp chế từ trước.

Đợi khi địch nhân đi vào cấm chế, Hiểu Minh đột ngột ra tay đánh chết đối phương.

Tự nhiên tất cả tài nguyên của Tam Nhãn Kim Tước đề thuộc về Hiểu Minh hắn.

Kẻ khác dù có đỏ mắt cũng không có biện pháp.

Đợi sau khi quét dọn sạch sẽ chiến trường, Diệp Hạo chậm rãi lên tiếng:

- Căn cứ tin tức vừa nhận được, đánh đến Địa Cầu có tổng cộng mười hai Chủng tộc, tăng thêm bốn chủng tộc vừa ra tay đánh với chúng ta, nói cách khác, có tổng cộng mời sáu chủng tộc ở đây.

- Đại quân của chúng ta tốt nhất chia thành mười sáu đội, nếu không những chủng tộc này có thể chạy thoát.

Chia thành mười sáu đội không có vấn đề.

Nhưng làm sao đảm bảo an toàn đây?

- Ngũ Tông Ngũ Môn chúng ta sẽ phụ trách mười chủng tộc, còn sáu chủng tộc còn lại sẽ do các ngươi tự do quyết định.

Diệp Hạo nói tiếp.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, tất cả những tu sĩ sợ hãi cả kinh.

Ngũ Tông Ngũ Môn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hạo công khai khẳng định thực lực của Ám Tinh Môn và Mao Sơn Phái.

- Tán tu chúng ta sẽ phụ trách một cái.

Lúc này, Long Đằng nói.

- Lưu Thủy Môn, Tứ Quý Môn, Tam Sinh Môn chúng ta sẽ phụ trách một cái.



Rất nhanh, sáu chủng tộc còn lại đã được các Tông Môn nhỏ Hoa Hạ phân chia xong.

- Hiện tại, cho các ngươi một lựa chọn, các ngươi có thể để cho phân thân của ta đi cùng, phân thân ta sẽ hỗ trợ chém giết Chân Tiên và tiêu diệt cường giả đỉnh cao của đối phương, nhưng ta muốn ba phần tài nguyên bên trong Phủ Khố.

- Đương nhiên, nếu các ngươi cảm thấy không được thì có thể tự mình dẫn đội.

Không ai cảm thấy Diệp Hạo đưa ra giá cao cả.

Phân thân của Diệp Hạo cho dù Chân Tiên hậu kỳ cũng chưa chắc có thể làm đối thủ.

Có phân thân của Diệp Hạo đi theo thì chuyến đi này không có chút nguy hiểm nào.

Quan trọng hơn, Diệp Hạo chỉ cần ba phần bên trong phủ khố.

Tỷ lệ này rất thấp.

Thật ra, trong lòng những tông môn này nghĩ Diệp Hạo sẽ ra giá năm phần trở lên.

Lùi một bước, cho dù Diệp Hạo muốn bảy phần, bọn họ cũng phải ngậm ngùi chấp nhận. Lần này, nếu bọn họ từ chối đề nghị của Diệp Hạo, có lẽ hắn sẽ không trả đũa bọn họ, nhưng sau này có chuyện tốt thế này còn tới lượt bọn họ nữa sao?

Tất cả những chuyện này đều phải cân nhắc cẩn thận.

Vì vậy, khi Diệp Hạo đưa ra yêu cấu ba phần, dù những tông môn có cường giả Chân Tiên tọa trấn như Bế Nguyệt Tông, Long Hổ Môn vẫn yêu cầu phân thân của Diệp Hạo giúp đỡ.

Lúc này, Diệp Hạo triệu hóa ra mười sáu phân thân, hắn để cho những phân thân này đi cùng đại quân.

Khi mười sáu nhánh tinh nhuệ đi đến các nơi, Diệp Hạo triệu tập toàn bộ phân thân của mình ra.

Ba trăm ba mươi tư tôn.

Khi tu vi hắn đạt đến Chân Tiên trung kỳ, Diệp Hạo không cách nào tiếp tục duy trì nhiều phân thân. Bởi vì hắn mơ hồ ý thức được có nhiều phân thân như vậy là một loại nghịch thiên.

Thiên Đạo tại Địa Cầu có thể xem như một phân thân của Thiên Đạo.

Nếu Thiên Đạo ở Địa Cầu có lẽ không khó khăn lắm với hắn, nhưng vi phạm Thiên Đạo Tiên Vực sợ rằng không đơn giản như vậy.

Ba trăm sáu mươi phân thân đã là cực hạn mà Diệp Hạo có thể duy trì.

Dựa theo tốc độ này, Diệp Hạo đoán chừng bản thân khi đạt đến cảnh giới Thượng Tiên, sợ chỉ còn chín mươi chín phân thân, hơn nữa nếu duy trì chín mươi chín phân thân thì chiến lực của những phân thân này sẽ giảm xuống.

Đến lúc đó, cũng không phải một phần mười nữa.

Rất có thể một phần hai mươi.

- Điều tra rõ ràng tình huống ở Đại Lục này.

Diệp Hạo ra lệnh cho những phân thân.

Nháy mắt, những phân thân này xé rách không gian rời đi.

Diệp Hạo tin tưởng, dù Thương Lan Đại Lục có lớn gấp mười lần Địa Cầu thì ba trăm ba mươi tư phân thân của hắn ra tay cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Rất nhanh, một tin tức truyền đến tai Diệp Hạo.

Theo tin tức này, Diệp Hạo ý thức được Thương Lan Đại Lục lấy Yêu Tộc vi tôn.

Nhân Tộc chỉ sinh tồn số ít mà thôi.

Ngẫm lại, Diệp Hạo cảm thấy thoải mái.

Tại Địa Cầu, thế lực Yêu Tộc không phải cũng vậy sao? Qua hơn vạn năm, Nhân Tộc đã trải qua mấy lần nguy cơ, xém chút đã bị diệt tộc.

Ba ngàn Đại Thế Giới, xuất hiện một Đại Lục lấy Yêu Tộc vi tôn cũng rất bình thường.

Nhưng từ bây giờ, lịch sử Thương Lan Đại Lục phải viết lại rồi.



Vạn Hắc Sơn.

Hơn trăm tu sĩ đang thở hồng hộc chạy trốn về nơi xa, nhưng dù đội ngũ này đang chạy trốn vấn không có chút lộn xộn nào.

Chính giữa đội ngũ này có một thiếu nữ mặc thanh y tay cầm Trường Kiếm.

Trên mặt thanh y thiếu nữ vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng cô nhìn về phía sau.

Phía sau đội ngũ này có mấy trăm con Mẫn Duệ Báo Yêu đuổi theo.

Khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn.

Lúc này, một lão giả nhìn về phía sau cắn răng nói:

- Lão Lang, Trọng Hàn, tiểu đội của hai ngươi theo ta đoạn hậu.

Nghe vậy, tiểu đội hai người Lão Lang và Trọng Hàn ngừng lại.

Hai tiểu đội này cộng thêm Đội Trưởng nữa có tất cả hai mươi tư thành viên.

- Không được.

Thanh y thiếu nữ hoảng sợ quát lớn.

- Thanh Thiền, cô là Thiếu Chủ của Thanh Bộ Lạc chúng ta, cho dù thế nào thì cô cũng không thể xảy ra chuyện, nếu không Bộ Lạc sẽ xong rồi.

Lão giả mặc ma bào trầm giọng nói:

- Mạt Ly, mau mang tiểu thư đi.

Nữ tử trung niên gọi Mạt Ly ôm vòng eo Thanh Thiền nhanh chóng phóng đi lên phía trước.

- Không muốn.

Nhưng mà dù Thanh Thiền hô thế nào Mạt Ly đề không đáp lại.

Nhưng khi đoàn người Mạt Ly đi được hơn trăm mét thì gặp một thanh niên mặc kiếm bào.

- Chạy mau.

Mạt Ly vội kêu.

Kiếm bào thanh niên vung tay lên chặn đám người Mạt Ly lại:

- Tại sao phải chạy?

Mười mấy tên tu sĩ bên cạnh Mạt Ly đề phòng nhìn kiếm bào thanh niên trước mặt.

Lúc đầu, họ cảm thấy người này chỉ là một tu sĩ bình thường, nhưng khi vị này vung tay lên cản đám người lại, họ đã nhận ra tu vi người này tuyệt đối không đơn giản.

- Chẳng lẽ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ?

Vừa nghĩ tới điều này, sắc mặt Mạt Ly ngưng trọng hẳn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.