Cao tầng Lãnh gia từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ.
Lãnh gia ở Ma Đô luôn không thể mở rộng được.
Nhưng nếu bây giờ có Lãnh Tuyết duy trì thì diễn biến sẽ thay đổi a.
Võ Điện là cái gì a?
Giám thị võ giả phạm pháp, rối loạn kỷ cương.
Diệp Hạo phát tiết xong cũng ý thức được chuyện này không thể đổ hết lên đầu Trương Lan được.
- Thứ nhất, phế bọ tu vi Thác Bạt Khởi để răn đe; thứ hai, cách chức trưởng lão của Thác Bạc Âu, phái hắn đến địa vực nguy hiểm nhất ba năm; thứ ba, để cho gia tộc Thác Bạt giao ra một phần ba tài nguyên để bồi thường.
- Cậu… Cậu trừng phạt quá nặng đi?
Sắc mặt Thác Bạt Âu biến đổi nói.
- Nếu không thì sao võ sĩ có thể hiểu được tôn trọng người bình thường?
Diệp Hạo lạnh lùng lườm Thác Bạt Âu nói:
- Nếu ông không dung túng Thác Bạt Khởi thì hắn dám việc không kiêng nể ai như bây giờ không? Tôi không phế bỏ tu vi của ông đã khai ân lắm rồi.
Thác Bạt Khởi hả to miệng nhưng cuối cùng chỉ dám thở dài một hơi.
Thác Bạt gia đã bắt đầu sa sút, bây giờ phải tổn thất một phần ba tài nguyên, chắc chắn sẽ ngày càng đi xuống, mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ Thác Bạt Khởi làm xằng làm bậy.
- Thúc thúc, người không thể mặc kệ cháu.
Thác Bạt Khởi thấy Thác Bạt Âu không nó gì, khóc lóc hô to.
Ba!
Thác Bạt Âu tát một cái lên mặt thằng cháu mất dạy này.
- Ngươi có biết vì ngươi phách lối mà Thác Bạt gia chúng ta sẽ bị gạch tên khỏi võ đạo thế gia không?
Thác Bạt Âu càng nghĩ càng tức, ông ta đá một cước vào đan điền của cháu cưng, Thác Bạt Khởi kêu thảm một tiếng, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Phế đi.
Không ai tưởng tượng nổi Thác Bạt Khởi bị phế như vậy.
Chuyện này làm cho mọi người cảm giác như đang nằm mơ vậy.
- Ngoài ra, Tất Lãnh, Hùng Văn, Hoàng Tùng, Thiệu Phi mười một người sẽ bị điều động đến địa vực nguy hiểm nhất ba năm để rèn luyện.
Diệp Hạo chỉ mười một thanh niên nam nữ cùng Tất Lãnh nói.
- Đặc Sứ đại nhân, xin người.
Hoàng Tùng run rẩy nói.
Địa vực nguy hiểm nhất là nơi Yêu Thú thường xuyên xuất hiện.
Mà ở đó ba năm sao có thể may mắn còn sống được?
- Nếu không đi cũng được, vậy thì phế bỏ tu vi của cậu.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Hoàng Tùng nói:
- Đông Phương Võ Giáo bồi dưỡng các người không phải để các người hưởng phúc, mà để các người bảo vệ bách tính.
- Tôi…
Hoàng Tùng há to miệng.
Bọn họ đã quen cảm giác cường đại.
Bây giờ, để bọn họ trở lại người bình thường thì so với giết chết họ còn khó chịu hơn.
- Còn nữa, báo cho Cục Trưởng Cục Võ Đạo – Trương Sơ biết, người nào sau khi tốt nghiệp không tiến đến tiền tuyến thì đều phái tất cả đến tuyết đầu, ai dám từ chối, phế bỏ tu vi.
Diệp Hạo ra lệnh:
- Nếu có người dám cản trở thì báo lại cho tôi.
Toàn trường xôn xao.
Phải biết những người từ chối đến tiền tuyết đều có quan hệ cả.
Diệp Hạo làm như vậy không sợ đắc tội với nhiều người hả?
Nhưng nghĩ đến thân phận của Diệp Hạo họ lập tức thoải mái.
Tổng Cục Võ Đạo hắn còn có thể mệnh lệnh thì có thể quan tâm những người kia trả thù à?
Trả thù?
Ai dám trả thù?
Ai có thể trả thù?
- Tuân mệnh.
Trương Lan cung kính đáp lời.
Lúc Trương Lan chuẩn bị mang đám người Tất Lãnh rời đi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
- Lãnh Tuyết, ở đây cô có không ít người quen a, cô ở lại đây chơi chút đi.
- Ừm, tốt.
Lãnh Tuyết đáp ứng những trong lòng lại cười trộm.
Bởi vì khi Trương Lan nói câu này thì không để lại dấu vết nhìn Diệp Hạo một cái.
Trương Lan đang ám chỉ cô ở lại nói chuyện với Diệp Hạo.
Khi đám người Trương Lan rời đi, toàn bộ quyền quý cao tầng nhìn Diệp Hạo bằng một con mắt khác.
Người này mới chân chính là nhân vật cao cao tại thượng nha.
Chu Bá Đạt lập tức dẫn Diệp Hạo đến vị trí tôn quý nhất.
Diệp Hạo cũng không từ chối.
Bởi vì nếu bản thân không ngồi thì cũng không ai dám ngồi.
- Cảm ơn.
Lâm Nhu Nhi dính ánh sáng của Diệp Hạo, ngồi bên cạnh hắn.
- Nói những lời này làm gì?
Diệp Hạo nói khẽ.
- Diệp Hạo, đến cùng cậu là ai?
Lan Nhi đứng sau Lâm Nhu Nhi hỏi.
- Tu vi của cô có hơi yếu một chút nhỉ.
Diệp Hạo không trả lời vấn đề của cô mà đổi chủ đề khác hỏi.
- Ừm, tư chất của tôi không cao.
Lan Nhi cảm thấy bản thân có thể đi đến Tiên Thiên Cảnh đã tốt lắm rồi.
- Tư chất không cao có thể tăng lên mà.
Diệp Hạo nói xong, ngón tay xuất hiện một đạo kiếm quang, sau đó kiếm quang này vạch một đường trên ngón tay, một giọt máu tươi phát ra Kim Sắc Quang Hyy xuất hiện, sau đó, kim quang tràn ngập toàn trường.
- Đó là cái gì?
- Máu tươi của Diệp Hạo tại sao lại chưa lực lượng cường đại như vậy?
Diệp Hạo nhỏ giọt máu tươi này vào một chén nước, máu tươi lập tức hoa tan vào trong đó.
- Uống một phần tư đi.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Lan Nhi chần chờ một chút rồi bưng chén nước lên uống một phần ba, sau một khắc, trên mặt cô lập tức kinh hãi, bởi vì tu vi của cô đang tăng lên với một tốc độ kinh khủng.
Chuyện này cũng bình thường.
Giọt máu này của Diệp Hạo là Tiên Huyết a.
- Còn lại cô uống đi.
Diệp Hạo đưa chén nước cho Lâm Nhu Nhi.
Lâm Nhu Nhi không nghi ngờ chút nào bưng chén nước uống sạch.
Rất nhanh, trên mặt cô lộ ra vẻ khó chịu.
Bởi vì năng lượng ẩn chứa trong Tiên Huyết đang đi loạn trong cơ thể cô.
Trong mắt Diệp Hạo lóe lên một đạo quang trạch, sau đó, Lâm Nhu Nhi và Lan Nhi kinh ngạc nhìn thấy bản thân đang bên trong một Lĩnh Vực thần bí.
- Đây là đâu?
Lan Nhi nhìn bốn phía quang trạch nói.
- Một sợi tâm tần của tôi khống chế năng lượng Tiên Huyết, vì vậy cô có thể không kiêng kỵ mà tăng tu vi lên.
Diệp Hạo nói với Lan Nhi.
Sau đó, hắn nhìn sang Lâm Nhu Nhi:
- Tôi giúp cô dẫn đạo cỗ năng lượng này, cô cố gắng ghi nhớ những đường đi này vào lòng nhé.
- Ý cậu là tôi có thể tu luyện hả?
Lâm Nhi Nhi giật mình hỏi.
- Ban đầu, tôi cảm thấy cô có thể yên ổn sống hết đời cũng rất tốt, nhưng khi võ giả nhập thế quy mô lớn thì hệ thống xã hội vốn có sớm muộn cũng sụp đổ, chuyện này không phải tôi có thể khống chế được.
Diệp Hạo nói khẽ:
- Vì vậy, trước khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ giúp cô tăng lên một chút tu vi.
- Nhưng tôi không biết chút gì về tu luyện a.
Lâm Nhu Nhi cũng muốn tu luyện, nhưng bản thân cô cái gì cũng không hiểu, trong thời gian ngắn sao có thể học được?
- Đây là một Lĩnh Vực đặc thù, cô có thể từ từ học trong này.
Diệp Hạo cười nói:
- Hơn nữa, máu của tôi còn có năng lực tăng lên tư chất, vì vậy, cô không cần lo lắng những chuyện này.
Thời Gian Chi Lực!
Diệp Hạo sử dụng Thời Gian Chi Lực mà Thiên Đạo đã lưu lại cho mình.
Nghe thấy Diệp Hạo nói như vậy, Lâm Nhu Nhi lập tức yên tâm.
Diệp Hạo kiên nhẫn dạy Lâm Nhu Nhi, đồng thời hắn cũng đang thôi diễn trận pháp cấm chế mà Lý Thiên Thiên cho mình.
Một tháng trôi qua!
Ba tháng trôi qua!
Sáu tháng trôi qua!
Nửa năm trôi qua, Lâm Nhu Nhi nhờ có Tiên Huyết và Ngộ Đạo Thụ Bản Nguyên Dịch trợ giúp đã thành công đạt đến Kim Đan Lục Chuyển.
Lan Nhi cũng kém hơn Lâm Nhu Nhi một bước, cô đạt đến Kim Đan Ngũ Chuyển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]