Chỉ cần có tài nguyên, Diệp Hạo có thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn.
Nhưng mà điều này chỉ cần xuống núi đi tìm Đường Phiên Phiên thì mới được giải quyết dễ dàng.
Sau hai giờ Diệp Hạo nhìn Thạch Sơn vài trăm mét trước mặt cười khổ.
Ai có thể nghĩ Thạch Sơn vài trăm mét như thế này mà bản thân cần thời gian dài như vậy mới có thể xuống đến chứ?
Trước kia chỉ cần một cái hô hấp thôi.
Hắn nhìn dãy núi đầy rêu bốn phía xung quanh.
- Đây là đâu?
Diệp Hạo lẩm bẩm nói.
Hắn không biết.
Nhưng hắn biết rõ, bản thân nhất định phải đi ra khỏi nơi này, nếu không mà nói bản thân không có cách nào khôi phục.
Ba ngày sau Diệp Hạo thấy được một Tiểu Thôn, đi qua hỏi thăm thì mới biết nơi này là Thái Hành Sơn.
Lại gặp vấn đề.
Muốn từ nơi này mà về đến Ma Đô cần 3 giờ đường sắt cao tốc.
Bản thân của hắn bây giờ không có tiền.
Diệp Hạo cảm thấy bản thân bây giờ không khác gì một tên khấc cái.
Sau khi được Thần Huyết trọng sinh, Diệp Hạo phát hiện tướng mạo bản thân biến hóa một chút, nhưng lại tăng thêm bộ dạng nghèo túng như hiện nay, nên bây giờ muốn có người khác nhận ra được hắn mới lạ đó.
- Đại thúc có thể cho cháu mượn điện thoại được không? Cháu cần gọi một cuộc.
Diệp Hạo nói với một trung niên râu ria xồm xoàm.
- Cút sang một bên.
Tên trung niên kia chán ghét nhìn Diệp Hạo một cái mắng.
Diệp Hạo cười khổ lắc đầu.
- Dùng của tôi này.
Lúc này một nữ hài tử bếch tóc đuôi ngựa đưa điện thoại trong túi áo cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo giật mình.
Nokia kiểu cũ.
Điện thoại di động này xem ra cũng đã nhiều năm rồi.
- Cảm ơn.
Diệp Hạo cuống quít cảm tạ cô gái này rồi nhanh chóng bấm vào dãy số của Đường Phiên Phiên.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Diệp Hạo suy nghĩ một cái rồi gọi vào số của Bạch Tố Tố.
- Ai đấy.
Bạch Tố Tố kinh nghi bất định nhìn số điện thoại nói.
Bởi vì đây là điện thoại cá nhân của Bạch Tố Tố.
Biết rõ cái số này không có bao nhiêu người cả.
- Ta đây, Diệp Hạo.
Nghe được thanh âm quen thuộc vang lên Bạch Tố Tố giật mình nói.
- Công tử.
- Ta bây giờ đang ở Thái Hành Sơn tây hương bãi, mau đến đón ta.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Tôi sẽ lập tức đến ngay.
Bạch Tố Tố vội vàng đáp.
- Nhanh lên một chút.
Diệp Hạo nói.
Bạch Tố Tố trong lòng trầm xuống.
Diệp Hạo thúc giục như vậy Bạch Tố Tố ý thực được Diệp Hạo rất có thể xảy ra chuyện.
- Tôi biết rồi.
Bạch Tố Tố cúp điện thoại rồi mau chóng liên hệ nhân mạch bản thân ở quân đội.
Diệp Hạo đưa lại di động cho nữ hài tóc đuôi ngựa.
- Anh trai này, anh có cơm ăn không?
Nữ tử đuôi ngựa hỏi.
- Không có.
Diệp Hạo cười đáp.
Lấy Thể Chất của Diệp Hạo dù không ăn mấy ngày cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu thân thể quá hư yếu sẽ sinh ra cảm giác đói khát.
- Để tôi dẫn anh đi ăn cơm.
Nữ tử tóc đuôi ngựa nhìn Diệp Hạo nói.
- Tốt.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Hai người sóng vai bước đi, Diệp Hạo lúc này mới để ý trên vai nữ tử đuôi ngựa cõng hai cái túi.
Hai cái túi bên trong có mấy vị thảo dược.
- Trong cái túi này có phải là vật liệu trong Trung Y Thạch Hộc?
Diệp Hạo tùy ý nhìn lướt qua hỏi.
- Anh trai biết sao?
Nữ hài đuôi ngựa ngạc nhiên hỏi lại Diệp Hạo.
- Anh là học sinh Đại Học Trung Y mà.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Đại Học Trung Y?
Nữ hãi đuôi ngựa nhìn Diệp Hạo với ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Đó có phải trường dạy Trung Y tốt nhất cả nước không?
- Đúng vậy.
- Mà này anh trai này, sao anh lại có bộ dáng này?
Nữ hài đuôi ngựa chần chừ một chút vẫn nói nghi hoặc trong lòng ra.
- Em nghe nói học sinh sau khi tốt nghiệp Đại Học Trung Y đều sẽ được các bệnh viện lớn nhận vào mà?
- Việc này nói ra thì dài dòng lắm.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ nói với cô nhóc mình là Tu Sĩ à?
Đi được một hồi đã đến nhà nữ hài.
- Lưu Đình, đây là nhà em hả?
Diệp Hạo sau khi trò chuyện mới biết nữ hài đuôi ngựa tên Lưu Đình, hắn đang chỉ tay về tòa nhà lớn trước mặt.
- Đúng vậy ạ.
Lưu Đình nhẹ gật đầu.
- Nhìn qua gia đình em có vẻ không tệ, vì cái gì mà mới học lớp mười một đã nghỉ rồi?
Diệp Hạo thắc mắc hỏi.
- Khi em mới vào phổ thông, ba mẹ em xảy ra tai nạn.
Lưu Đình ấp úng nói ra.
Diệp Hạo tức khắc hiểu ra điều gì.
Rất rõ ràng là anh Lưu Đình hoặc chị dâu không nghĩ đến cung cấp nuôi dưỡng cô em của mình.
Lúc này, một nữ nhân mặt đồ sang trọng ôm một con mèo trong tay đẩy cửa ra, nữ nhân này khi nhìn Lưu Đình, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Nữ nhân này đang muốn nói cái gì thì ánh mắt đã rơi vào trên người Diệp Hạo.
- Lưu Đình ai đây?
- Chị dâu, anh ta tên Diệp Hạo em dẫn anh ta đến ăn chút cơm.
Lưu Đình nơm nớp lo sợ nói.
Lưu Đình nói câu này thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Kỳ thật Lưu Đình sở dĩ dám mang Diệp Hạo tới dùng cơm vì nghĩ giờ này chị dâu không có ở nhà.
- Mày nói cái gì?
Đàm Lộ nghe được lời của Lưu Đình, bắt đầu nổi giận.
- Lưu Đình a Lưu Đình tao xem mày không muốn ở trong cái nhà này nữa rồi.
- Chị dâu.
Sắc mặt Lưu Đình hoàn toàn thay đổi.
- Em lần sau không dám nữa.
- Cút, tao không muốn thấy cái mặt mày ở đây nữa.
Đàm Lộ nói rồi quay người đóng cửa lại.
Lưu Đình như bị sét đánh.
Chị dâu luôn một mực muốn đuổi bản thân ra khỏi nhà, chuyện này Lưu Đình biết rất rõ.
Nhưng cô bé không nghĩ đến chị dâu sẽ tùy tiện tìm một cái cớ như vậy mà đuổi mình đi.
Bản thân bất quá mới 16 tuổi, có thể đi đâu đây?
Diệp Hạo nhìn Lưu Đình nức nở khẽ thở dài.
- Trong này có một nữa gia sản của em mà, cô ta không có tư cách đuổi em ra ngoài đâu.
- Nhưng quy củ ở nơi này của chúng em nói rõ, gia sản toàn bộ đều thuộc về con trưởng.
Lưu Đình vuốt nước mặt nói.
Diệp Hạo biết rõ quy củ này.
Trên thực tế đây cũng là quy củ bất thành văn ở Hoa Hạ.
Nghe thế Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút mở miệng nói.
- Em còn muốn đến trường hay không?
- Muốn nhưng mà...
Lưu Đình vừa nói đến đây Diệp Hạo đã ngắt lời.
- Anh có thể giúp đỡ em hoàn thành việc học.
- Sao ạ?
Lưu Đình hoài nghi nhìn Diệp Hạo.
Kỳ thật Lưu Đình cũng không quá tin tưởng lời Diệp Hạo.
Phải biết Đại Học Trung Y gần ngang cơ với Sáu Đại Học Phủ.
Học sinh Đại Học Trung Y đi ra phải nói đều là nhân trung long phượng cũng không sai biệt lắm, cái bộ dáng này của Diệp Hạo hiện giờ làm gì giống người có khả năng giúp đỡ bản thân đến trường chứ.
Lưu Đình đột nhiên nhớ đến bọn buôn người.
Chẳng lẽ người đang đứng trước mặt cũng là một con buôn sao?
Nghĩ đến đây, thân thể Lưu Đình không tự chủ được dịch ra một chút.
Diệp Hạo từ động tác nhỏ của Lưu Đình đã đoán được tâm tư của nàng.
- Một lát nữa người của anh sẽ đến đây, đến lúc đó em quyết định cũng không muộn.
Diệp Hạo nhìn qua, nhẹ nhàng nói với cô bé.
Nghe vậy lòng Lưu Đình trầm xuống.
Người tới sao?
Nếu mà người của Diệp Hạo tới thì bản thân còn đường để sống à?
Nghĩ đến đây, Lưu Đình bỗng chạy đến cửa nhà gõ phanh phanh vào cửa sắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]