Chương trước
Chương sau
Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng

- ---------------------

Tin tức Giang Hồng bị phế đã lan truyền khắp Đông Phương Võ Giáo.

Văn phòng Hiệu Trưởng!

Thiều Hoa kể cặn kẽ sự việc xảy ra một lần cho bốn vị Phó Hiệu Trưởng.

- Chư vị cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?

- Giang Hồng là Đạo Sư Cao Cấp của Đông Phương Võ Giáo ta, chỉ vì một câu nói mà bị phế bỏ tu vi, ta cho rằng cần phải nghiêm trị.

Cổ Hiền nhìn thấy không ai lên tiếng thì trầm giọng nói.

- Chuyện này Giang Hồng xác thực đã sai trước, nhưng dù sai cũng không nên phá bỏ tu vi như vậy, ta cảm thấy nên lập tức báo cáo chuyện này lên trên đồng thời truy nã Diệp Hạo về quy án.

Tiết Hàn nói tiếp.

Ánh mắt Thiều Hoa nhìn về hướng Âu Dương Hoa

Âu Dương Hoa cười không nói.

Kỳ thật chuyện xảy ra ai cũng nhìn thấy rõ ràng.

Đây là một cái bẫy.

Bất quá bây giờ Diệp Hạo cũng đã nhảy vào.

Ánh mắt Thiều Hoa chợt nhìn về phía Trương Lan.

- Trương Lan, cô có ý kiến gì không?

Thiều Hoa hỏi.

Thiều Hoa rất rõ ràng chuyện này đang nhằm vào Trương Lan.

Cho nên thái độ của Trương Lan rất trọng yếu.

- Ta cảm thấy hai vị Phó Hiệu Trưởng nói rất đúng.

Trương Lan cười nhạt rồi đáp.

- Chuyện này nên làm cái gì thì làm cái đó a.

Cái gì?

Thiều Hoa bị choáng váng.

Cổ Hiền bị choáng váng.

Tiết Hàn cũng bị choáng váng.

Trương Lan không phải sẽ phản đối mới đúng kịch bản sao?

Sau khi Trương Lan phản đối họ mới có thể cò kè mặc cả, sau đó bắt Trương Lan nhường ra vị trí Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng.

- Cô chắc chứ?

Tiết Hàn không xác định hỏi một câu.

- Ta chắc chắn.

Trương Lan nhún vai một cái nói.

- Đúng rồi, Diệp Hạo bây giờ đang ở quán cơm, các ngươi còn không đi bắt hắn đi.

Tiết Hàn và Cổ Hiền liếc nhau một cái chân tay đều có cảm giác luống cuống.

Hai người này tính toán đủ loại khả năng nhưng không tính đến việc Trương Lan thấy chết không cứu.

Thế mà còn thề non hẹn biển, nói tình cảm so với kim loại còn kiên cố hơn, nói sống chết có nhau.

Thì ra đều là gạt người.

- Ta cảm thấy chuyện này vẫn nên báo cáo lên trên, đợi họ định đoạt sau đó lại bàn tiếp.

Thiều Hoa suy nghĩ một chút nói.

- Nhưng trước đó chúng ta phải khống chế Diệp Hạo đã.

Cổ Hiền trầm giọng nói.

- Nếu Diệp Hạo chạy mất thì làm sao bây giờ?

Thiều Hoa chần chờ một chút cũng gật đầu nhẹ.

Phát sinh chuyện thế này dù Thiều Hoa có ý muốn bảo vệ Diệp Hạo cũng không có khả năng.

Chuyện này khẳng định cao tầng của Cục Võ Đạo và Quân Đội đều biết, về phần xử lí Diệp Hạo như thế nào sẽ là ván cờ của hai bên.

Thiều Hoa biết rõ chuyện này do Cổ Hiền và Tiết Hàn bày ra nhằm hạ bệ Trương Lan, nhưng không ai nghĩ Trương Lan thấy chết không cứu.

- Chúng ta đi nhanh thôi.

Cổ Hiền nói.

- Ta sẽ để Mạnh Trạch Thành đi trước.

Tiết Hàn cười nói.

- Diệp Hạo muốn chạy cũng không chạy được.

Âu Dương Hoa trợn trắng mắt.

Chạy?

Chạy cái con khỉ ấy?

Diệp Hạo cần chạy sao?

Ngay khi đám cao tầng chuẩn bị đi đến quán cơm thì Mạnh Trạch Thành mang theo Quân Đội cùng số lượng lớn Đạo Sư đã đến nơi.

- Diệp Hạo đâu?

Mạnh Trạch Thành quét mắt nhìn bốn phía nói.

Một tên Đạo Sư chỉ chỉ vào phòng ăn.

Mạnh Trạch Thành nhanh chân đi đến lầu 2, hắn quét Thần Niệm qua thì phát hiện hai người Diệp Hạo.

Bịch một tiếng Mạnh Trạch Thành đá văng cửa phòng ăn.

- Diệp Hạo, đi với ta một chuyến a?

Diệp Hạo lườm Mạnh Trạch Thành một cái nói.

- Nếu ta nhớ không nhầm thì trước đó ta còn giúp ngươi một tay nha?

- Thì như thế nào?

Mạnh Trạch Thành lạnh lùng nói.

- Ngươi dám phế đi tu vi của Giang Hồng trước mặt mọi người thì đã đáng tội chết vạn lần.

Diệp Hạo có chút lắc đầu nói.

- Không nghĩ tới ta sẽ đụng phải một tên vong ơn bội nghĩa.

- Ngươi nói cái gì?

- Niệm tình ngươi tu hành không dễ ta chỉ cấm bế tu vi của ngươi thôi.

Diệp Hạo nói xong thì vung tay lên, một đạo Cấm Chế tức khắc tiến vào thân thể Mạnh Trạch Thành, cùng lúc đó Mạnh Trạch Thành giống như sắp chết co quắp nằm trên đất.

Nhìn thấy Mạnh Trạch Thành các Đạo Sư theo hắn đến đây mặt đều đổi sắc.

Tình huống này thế nào đây?

Phải biết bây giờ Mạnh Trạch Thành đã đến Thiên Nhân Cảnh sơ kỳ a.

Thiên Nhân Cảnh sơ kỳ ở trước mặt Diệp Hạo cũng không chịu nổi một chiêu?

Như vậy chẳng phải tu vi của Diệp Hạo còn cao hơn so với mấy Hiệu Trưởng sao?

Khiếp chiến?

Nói đùa.

Diệp Hạo làm sao bởi vì khiếp chiến mà từ chức Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng chứ?

Mạnh Trạch Thành nằm trên đất liên tục phun ra ngụm máu tươi, hắn lộ vẻ hoảng sợ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi đã làm gì ta?

- Đời này tu vi của ngươi dừng ở đây.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta sẽ giết ngươi.

Mạnh Trạch Thành đứng lên biến thành một cơn gió lao về hướng Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn sát ý dữ tợn trong mắt Mạnh Trạch Thành lắc đầu nói.

- Nếu ngươi đã tự tìm cái chết thì cũng đừng trách ta.

Diệp Hạo vừa nói xong, Mạnh Trạch Thành đang bổ nhào giữa không trung kia tức khắc hóa thành tro tàn cuối cùng biến mất trước sự chấn kinh của mọi người.

Đám người Thiều Hoa vừa chạy đến cũng nhìn thấy cảnh này.

Bọn họ giống như thấy quỷ vậy.

Bởi vì ngay cả Thiều Hoa cũng không có khả năng làm được như vậy.

- Không cố gắng tu luyện mà lại đi làm điều bất chính.

Diệp Hạo đi đến bệ cửa sổ ánh mắt lạnh như băng nhìn Cổ Hiền và Tiết Hàn nói.

- Nếu hai người các ngươi muốn chết ta cũng không ngại tiễn các ngươi một đoạn.

- Ngươi...

Cổ Hiền chỉ Diệp Hạo nói.

- Ngươi cho rằng mình là ai?

- Ngu ngốc.

Âu Dương Hoa cười lạnh nói.

- Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không biết người trước mắt ngươi là Đặc Sứ đại nhân sao?

- Tính kế trên đầu Đặc Sứ, hai vị thật có gan nha.

Trương Lan cười híp mắt nói.

Cổ Hiền, Tiết Hàn như bị sét đánh.

Thiều Hoa thì càng ngây ngốc.

Bất quá lúc này Thiều Hoa đã hiểu tại sao Trương Lan lại không thèm nói giúp Diệp Hạo.

Còn Âu Dương Hoa thì làm một bộ dáng bình chân như vại.

Hóa ra hai người này đã sớm biết thân phận của Diệp Hạo.

- Cổ Hiền, Tiết Hàn hai ngươi lập tức tiến về Quân Bộ báo cáo rõ ràng chuyện này cho ta, ta sẽ ở chỗ này chờ Đại Lão của Quân Bộ cho một lời giải thích.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Nếu không cho ta một lời giải thích hợp lí thì ta cũng không ngại thay máu Quân Bộ đâu.

Trong mắt Cổ Hiền và Tiết Hàn tràn đầy kinh hãi.

Lời này của Diệp Hạo đang trắng trợn uy hiếp a.

Sau khi Cổ Hiền và Tiết Hàn rời đi Thiều Hoa nhìn Diệp Hạo với ánh mắt phức tạp nói.

- Tại sao cậu phải dấu ta?

- Ta thích.

Diệp Hạo nói một câu thì ngồi xuống.

- Vừa rồi em đã đoán thân phận khác mà anh là Đặc Sứ rồi, thật không ngờ đoán một phát trúng luôn.

Ánh mắt Văn Tâm kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Làm sao đoán được thế?

Diệp Hạo cười nói.

- Bởi vì ở Đông Phương Võ Giáo chỉ có Đặc Sứ mới có thể không sợ bất luận kẻ nào mà.

Văn Tâm nhìn Diệp Hạo nói.

- Nhạy bén.

Diệp Hạo giơ ngón tay cái lên hướng về Văn Tâm.

Mà lúc này Trương Lan và Âu Dương Hoa đã đi đến.

- Tiền bối, ta tới ăn chực.

Âu Dương Hoa cười hì hì nói.

- Ngồi đi.

Diệp Hạo ra hiệu cho Âu Dương Hoa ngồi xuống.

Âu Dương Hoa biết Diệp Hạo không câu nệ tiểu tiết nên tùy ý ngồi xuống.

Trương Lan thì tự nhiên ngồi ngay bên người Diệp Hạo.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thiều Hoa mới tiến vào phòng mang theo ánh mắt phức tạp.

- Làm sao, còn muốn ta mời cô ngồi à?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Tại sao cậu phải giấu ta?

Thiều Hoa nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.