Chương trước
Chương sau
Tại Sao Anh Từ Chức?

- ---------------------

- Có phải ngài là tu sĩ thần bí truyền công pháp cho tôi không?

Ngay lúc Diệp Hạo và Âu Dương Hoa nói chuyện phiếm, Thiều Hoa không nhịn được hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm, vẫn trả lời.

Sắc mặt Thiều Hoa mừng rỡ, nói

- Có biết những năm nay tôi tìm ngài cực khổ lắm không?

- Cô tìm tôi làm gì?

Diệp Hạo nói câu này khiến Thiều Hoa trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

- Tôi thấy được gì trong một năm nay, tôi thấy cô tranh quyền đoạt lợi, bài trừ đối lập, làm lạnh lòng người, Thiều Hoa ơi Thiều Hoa, cô làm tôi quá thất vọng.

Thiều Hoa vội trả lời.

- Tôi tranh quyền đoạt lợi cũng vì chưởng khống quyền lợi trong tay, đến lúc đó, tôi mới chân chính khai triển công tác tốt được.

- Chỉ cần chính sách cô phù hợp lòng người, sao còn lo không có người làm theo chứ?

Am thanh Diệp Hạo lạnh lùng, nói

- Còn nữa, quyền lợi tuyệt đối mang ý nghĩa gì, chẳng lẽ cô còn không rõ ràng sao?

- Tôi…

- Yêu Thú trong bốn Đại Dương đã sinh hạ dòng dõi đông đúc, bởi vậy không thể chém sạch bọn nó được.

Diệp Hạo nói tiếp

- Đến lúc đó, học sinh Võ Giáo Đông Phương phải dùng máu mình để chống lại. Nhưng cô không truyền võ học cho bọn họ, cũng không dạy đạo lý làm người, lại lãng phí thời gian vào việc lục đục với nhau, cô còn nói đạo lý với ta?

- Tôi sai rồi.

Thiều Hoa cúi đầu nói.

- Tôi sẽ đi chào hỏi bốn Phó Hiệu Trưởng, nếu ai còn tiếp tục như xe bị tuột xích, vậy cũng không cần làm nữa.

Diệp Hạo nói tiếp

- Còn cô nữa, nếu cô muốn làm Nhất Giáo Chi Trưởng, tôi sẽ không động đến.

Trong lòng Thiều Hoa máy động.

Đặc Sứ rõ ràng đang nổi giận, nếu không sao lại nói ra lời như vậy?

Trương Sơ đã từng nói mịt mờ với Thiều Hoa, thân phận Đặc Sứ ở Tu Đạo Giới cũng rất siêu nhiên, đừng nói động đến Thiều Hoa nàng, coi như Trương Sơ hắn, cũng chỉ tốn vài phút.

- Bởi vì cô là Chính Hiệu Trưởng, tôi đặc biệt giúp cô nâng tu vi lên.

Âm thanh Diệp Hạo vừa dứt, Thiều Hoa phát hiện tu vi Thiên Nhân Cảnh trung kỳ của bản thân đang tiếp tục tăng lên, trong vài phút ngắn ngủi đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh hậu kỳ.

- Đợi cô quen thuộc lực lượng Thiên Nhân Cảnh, tôi sẽ giúp cô đột phá Kim Đan Cảnh.

Nói xong câu này, thân ảnh Diệp Hạo biến mất giữa không trung.

Trong đầu Thiều Hoa vẫn còn vang lên âm thanh Diệp Hạo vừa nói.

Kim Đan Cảnh!

Đời này, Thiều Hoa không hề nghĩ tới, cuối cùng cũng có một ngày nàng đạt đến cảnh giới này.

Ngay lúc cảm xúc bành trướng, Thiều Hoa lơ đãng nhìn Âu Dương Hoa bên cạnh.

Thiên Nhân Cảnh hậu kỳ!

- Âu Dương Hoa, sao tu vi ông tăng nhanh như vậy?

Thiều Hoa cả kinh hỏi.

Âu Dương Hoa nhìn Thiều Hoa một cái, đáp

- Tôi chỉ tăng lên hai cảnh giới mà.

- Trước đó, ông đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh rồi à?

Thiều Hoa rốt cục hiểu được tại sao chiến lực Âu Dương Hoa ở cảnh giới Võ Đạo Cực Hạn lại siêu việt mình.

- Không sai.

Âu Dương Hoa hào phóng thừa nhận.

- Lúc nào vậy?

- Không tiện nói cho cô biết.

Âu Dương Hoa cười nói ra.

- Đặc Sứ đại nhân giúp ông sao?

Thiều Hoa thăm dò, hỏi.

- Cô cảm thấy ngoại trừ Đặc Sứ đại nhân, còn ai có thể trong vòng vài phút để cho ta tăng lên liên tục một đại cảnh giới đây?

Âu Dương Hoa nhún vai một cái, nói tiếp

- Đặc Sứ đại nhân thấy tôi bị chèn ép, gạt bỏ đáng thương trong trường học, nên xuất thủ giúp tôi một tay.

Thần sắcThiều Hoa đọng lại.

Âu Dương Hoa nói rõ ràng việc này do cô a.

Nghe vậy, sắc mặt Cổ Hiền và Tiết Hàn không khỏi khó coi hơn.

Bọn họ làm nữa ngày, Âu Dương Hoa lại được một phần đại cơ duyên a, phần cơ duyên này hơn xa bọn họ trước đó.

Không cam lòng a!

Lúc này, ánh mắt Cổ Hiền rơi vào trên người Trương Lan cách đó không xa, lông mày ông ta lập tức nhíu lại

- Trương Hiệu Trưởng, sao tôi không thể nhìn được cảnh giới cô?

Lời Cổ Hiền khiến Thiều Hoa chú ý.

Thiều Hoa nhìn chằm chằm Trương Lan, nhìn một hồi, sắc mặt nàng đại biến, hỏi

- Chẳng lẽ cô cũng đạt đến Kết Đan cảnh?

- Đúng vậy.

Trương Lan gật đầu.

Ngoại trừ Âu Dương Hoa, trong lòng toàn bộ cường giả gồm cả Thiều Hoa nhấc lên kinh đào hải lãng.

Không ai ngờTrương Lan luôn luôn điệu thấp, trong lúc bất tri bất giác lại đạt đến cảnh giới này.

- Đặc Sứ đại nhân cũng quá thiên vị rồi.

Tiết Hàn thầm nói.

Ánh mắt Trương Lan lóe lên, sắc mặt Tiết Hàn hoàn toàn thay đổi, “bạch bạch bạch” lùi liên tục mấy bước, một khuôn mặt mo tràn đầy trắng bệch.

- Chú ý ngôn từ của ông.

Trương Lan lạnh lùng nói.

Tiết Hàn che ngực, khí huyết xao động một hồi lâu mới bình phục lại.

Bọn người Thiều Hoa chú ý tới trạng thái Tiết Hàn.

Một ánh mắt có thể làm khí huyết Tiết Hàn dâng lên, không có khả năng chống cự, cái này…thực lực Kim Đan Kỳ đây sao?

Kỳ thật, đám người Thiều Hoa không biết tu sĩ Kim Đan Nhất Chuyển không thể làm được, cho dù một ánh mắt Kim Đan Nhị Chuyển cũng không có khả năng làm Thiên Nhân Cảnh trung kỳ đánh mất chiến lực.

Nhưng vấn đề là Trương Lan đã đột phá Kim Đan Thất Chuyển a!

Đừng nói một ánh mắt có thể khiến Tiết Hàn mất hết chiến lực, thậm chí chỉ cần một ý nghĩ cũng đủ giết chết ông ta.

Đan Lôi một mực âm thầm chăm chú Trương Lan.

Từ Trương Lan một người đơn đấu bốn người Âu Dương Hoa, Đan Lôi lập tức hiểu ý Diệp Hạo.

Tu vi Trương Lan đã vượt qua Hiệu TrưởngThiều Hoa a.

Hiện tại, nhìn vào nào chỉ vượt qua, đây quả thực là nghiền ép a.

...

Đợi đến thầy trò toàn trường tán đi, Văn Tâm cuống quít chạy đến chỗ Diệp Hạo.

Diệp Hạo mỉm cười nhìn Văn Tâm chạy tới, hỏi.

- Cô chạy nhanh như vậy làm gì?

- Em sợ anh chạy mất.

Văn Tâm cười lên rất vui, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh như hoa.

- Nếu tôi muốn đi, dù cô chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng.

Diệp Hạo cười một tiếng, nói tiếp

- Đi, đi dạo bốn phía chứ.

- Vâng.

Hai người rời đi khiến rất nhiều nữ sinh tràn đầy hâm mộ.

- Văn Tâm đã giành trước rồi.

- Đúng vậy a, Văn Tâm ra tay quá nhanh đi.

- Kỳ thật, cũng không coi vượt lên trước a, Văn Tâm theo đuổi Diệp Hạo trước đó rồi mà.

- Tôi không ngờ Diệp Hạolại là Phó Hiệu Trưởng thứ nhất, nếu như vậy, Diệp Hiệu Trưởng trước đó có tu vi Phiên Hải Cảnh sao?

- Không phải Phiên Hải Cảnh, sao có thể làm Phó Hiệu Trưởng thứ nhất được?

- Lí do từ chức của Diệp Hạo quá tùy ý rồi.

- Diệp Hạo không từ chức mới lạ.

- Cô có ý gì?

- Tu vi Diệp Hạo chênh lệch quá lớn với mấy vị lãnh đạo trong trường học, cho dù bọn người Trương Tử Long cũng không sánh nổi, thay vì chờ đám người Trương Tử Long chiếm lấy, không bằng chủ động từ chức Phó Hiệu Trưởng thứ nhất cho rồi.

- Không sai.

- Nguyên nhân Diệp Hạo từ chức đây sao?

- Hèn nhát.

- Cô nói ai hèn nhát?

- Dũng khí chiến một trận cũng không có, không phải hèn nhát sao?

Diệp Hạo không biết các học sinh cãi lộn, dù hắn biết cũng không để ý.

Hai đạo thân ảnh sóng vai nhau đi vào đường nhỏ trong rừng.

- Tại sao anh từ chức vậy?

- Cô cảm thấy thế nào?

- Em không biết.

Văn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu

- Nhưng lúc này, những học sinh ủng hộ anh rất thất vọng a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.