Vừa rồi, Âu Dương Hoa đã nhấn mạnh không được nhân ngôn hoạch tội, vậy thì Thiều Hoa lấy lý do gì trục xuất Mạnh Trạch Thành đây?
- Quả thật như vậy, cho nên tôi sẽ phạt Mạnh Trạch Thành đi diện bích một tháng.
Thiều Hoa nhàn nhạt nói.
Cô chưa từng nghĩ sẽ trục xuất Mạnh Trạch Thành ra khỏi trường học.
Cổ Hiền và Tiết Hàn liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý Thiều Hoa.
Thiều Hoa muốn lấy lui làm tiến a.
Thực tế, cô ta chỉ muốn hủy bỏ tư cách tranh cử của Mạnh Trạch Thành mà thôi.
- Tôi đồng ý với quyết định của Thiều Hiệu Trưởng, sau khi kết thúc tranh cử Mạnh Đạo Sư sẽ bị phạt.
Cổ Hiền trầm ngâm nói.
- Tôi không đồng ý.
Âu Dương Hoa lạnh lùng nói:
- Chuyện này lập tức thi hành.
- Thời gian diện bích có thể tăng lên, nhưng bãi bỏ tư cách tranh đoạt của Mạnh Đạo Sư có phải hơi không hợp tình hợp lý hay không?
Tiết Hàn nói.
- Không có gì không hợp tình hợp lý cả.
Thiều Hoa trầm giọng quát.
Sắc mặt Cổ Hiền âm trầm xuống.
Nếu Bốn Đại Hiệu Trưởng ý kiến khác nhau thì sẽ bỏ phiếu để quyết định.
Nhưng bởi vì Thiều Hoa là Chính Hiệu Trưởng nên phiếu của cô sẽ có giá trị hơn, nói cách khác, Mạnh Trạch Thành phải lập tức đi diện bích.
- Chuyện này đối với tôi không công bằng.
Mạnh Trạch Thành bi phẫn nói.
Ông ta thật không cam lòng a!
Vì một ngày này, ông ta đã chuẩn bị suốt một năm.
Nhưng mà, ai có thể ngờ Thiều Hoa bắt được một nhược điểm nhỏ đã gạch tên ông ta ra.
- Trên đời này, chuyện không công bằng có nhiều lắm, ông mất đi tư cách tranh cử thì tính là cái gì?
Đúng lúc này, một tiếng cười truyền đến, sau đó, Diệp Hạo cùng Trương Lan đi tới.
- Sao cậu lại tới đây?
Thiều Hoa nhìn Diệp Hạo hừ lạnh nói.
- Chẳng lẽ hôm nay tôi không nên tới hả?
Diệp Hạo nói xong, nhìn về phía Mạnh Trạch Thành nói:
- Tôi là Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng, tuyển cử nhiệm kỳ mới, chuyện lớn vậy mà tôi còn không được thông báo, ông có tin không?
Mạnh Trạch Thành giật mình.
Chuyện gì vậy?
Tuyển cử nhiệm kỳ mới mà không thông báo cho Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng?
Thiều Hoa và ba vị Phó Hiệu Trưởng đều ngơ ngẩn.
Bởi vì bốn người họ thật không có thông báo cho Diệp Hạo.
Thật ra điều này cũng do Diệp Hạo, hắn hở một chút không ở trường học a.
- Nhưng hôm nay tôi đã đến rồi, tôi nhất định sẽ làm thật lớn a.
Diệp Hạo cười nhìn bốn phía nói:
- Nếu không mọi người đều coi tôi là đồ trang trí mất?
Diệp Hạo vừa nói xong, Thiều Hoa nói:
- Cậu muốn làm gì?
- Tôi chỉ cảm thấy cô tùy tiền hủy bỏ tư cách tranh cử của Mạnh Trạch Thành có hơi không hợp lý.
Diệp Hạo đỡ Mạch Trạch Thành lên:
- Cách tranh cử còn thời gian nửa canh giờ, nếu ông dùng Đan Dược Trị Thương thì có thể khỏi hắn.
- Cảm ơn Diệp Hiệu Trưởng.
Mạnh Trạch Thành kích động cám ơn.
Địa vị của Diệp Hạo ở trường học gần bằng Thiều Hoa.
Có hắn ở đây làm cho quyết định của Thiều Hoa mất hiệu lực.
- Cậu…
Thiều Hoa giận dữ chỉ Diệp Hạo nói.
- Thiều Hiệu Trưởng, có vấn đề gì hả?
Diệp Hạo lườm Thiều Hoa nói.
- Diệp Hạo, chẳng lẽ cậu không biết để Mạnh Trạch Thành tham gia tranh cử đối với cậu có hậu quả gì hả?
Thiều Hoa nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Tôi không biết, cũng không muốn biết.
Diệp Hạo xuay người rời đi.
Cổ Hiền và Tiết Hàn nhìn Diệp Hạo, trong mắt có chút quái dị.
Chẳng lẽ Diệp Hạo không biết Mạnh Trạch Thành tham gia tranh cử sẽ ảnh hưởng đến địa vị bản thân hắn à?
- Tôi không hiểu, sao cậu lại làm việc không có lợi với mình như vậy?
Cổ Hiển nói ra nghi vấn trong lòng.
Bởi vì, Cổ Hiền nghĩ không ra lý do Diệp Hạo muốn giúp Mạnh Trạch Thành cả.
Hắn hoàn toàn không có lý do làm vậy a!
- Bởi vì tôi không muốn làm Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng nữa.
Diệp Hạo cười nói:
- Cảm giác quá thấp không có ý nghĩa gì cả.
- Cái gì.
Cổ Hiền kinh ngạc bật thốt.
Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng hay còn gọi thường vụ Phó Hiệu Trưởng.
Cấp bậc còn trên Đệ Nhị Phó Hiệu Trưởng mà còn bảo thấp.
- Đi.
Diệp Hạo không nói nữa mà xoay người rời đi.
Diệp Hạo đi nên Trương Lan cũng không ở lại, cô khoát tay Diệp Hạo đi.
Đi được một đoạn, Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi:
- Cô có cảm giác gì?
- Cảm giác giống như con nít ranh.
Trương Lan nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe vậy, Diệp Hạo cười đáp:
- Bây giờ cô đã hiểu tại sao tôi không quan tâm quyền thế chưa?
- Hiểu rồi, trước kia tôi còn nhiều nghi ngờ, bây giờ mới chính thức hiểu được.
Trương Lan gật đầu.
Người không đến một cấp độ nhất định thì sẽ không lý giải được cảm giác này.
Hiện tại, cấp độ tu vi của Trương Lan quá cao.
Thực lực mạnh hơn gấp một trăm lần đám người Thiều Hoa.
Nhìn bọn họ tranh đấu giống như người lớn nhìn đám trẻ con đánh nhau vậy.
- Ông không trách tôi chứ?
Diệp Hạo xuay người nhìn Âu Dương Hoa đang đi theo phía sau.
- Tiền bối làm việc chắc chắn có ý đồ của mình.
Âu Dương Hoa tươi cười đáp:
- Còn nữa, tiền bối chưa hố người bên cạnh mình bao giờ a.
- Ai cũng nói người già thành tinh, thật đúng như vậy.
Diệp Hạo cười nói:
- Tôi sở dĩ cho tiểu tử Mạnh Trạch Thành tham gia tranh cử vì muốn ông đường đường chính chính đánh bại hắn, dạy hắn phải làm người như thế nào?
- Nhưng mà tu vi của tôi không phải đối thủ của hắn!
Âu Dương Hoa xoa xoa tay, không có ý tứ nói:
- Chỉ sợ làm tiền bối thất vọng rồi.
- Nửa canh giờ đã đủ cho ông vững chắc tăng lên tu vi rồi.
Diệp Hạo nói xong, giơ tay xé ránh không gian mang theo Âu Dương Hoa và Trương Lan đi tới phòng dành cho Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng.
Trong lòng Âu Dương Hoa hoảng sợ.
Xé rách không gian!
- Cái này… chuyện này con người có thể làm được sao?
Trong lúc Âu Dương Hoa đang kinh ngạc, Diệp Hạo đặt tay lên vai ông ta, sau đó, ông cảm thấy tu vi của bản thân đang vùn vụt tăng lên.
Võ Đạo Cực Hạn trung kỳ!
Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ!
Sau khi đến Võ Đạo Cực Hàn hậu kỳ, Âu Dương Hoa phát hiện tu vi bản thân vẫn đang tiếp tục tăng lên.
- Bởi vì ông không có thời gian quen thuộc với lực lượng Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ nên bây giờ cho dù Tiết Hàn yếu nhất ông cũng không chống lại được.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói:
- Cho nên tôi sẽ giúp ông tăng lên đến Thiên Nhân Cảnh.
Nếu bình thường, muốn tăng lên Thiên Nhân Cảnh cần phải nối lại Con Đường Võ Đạo.
Hiện tại, Diệp Hạo dựa vào lực lượng ngũ hành gắng gượng giúp đỡ Âu Dương Hoa, hơn nữa vì Lực Lượng Ngũ Hành bá đạo nên còn giúp cho Âu Dương Hoa nói rộng hơn nhiều.
Thiên Nhân Cảnh!
Sau khi đến cảnh giới này, trong long Âu Dương Hoa kích động, nói năng lộn xộn.
- Tôi… Tôi đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh hả?
- Nói đúng hơn là Thiên Nhân sơ kỳ.
Diệp Hạo cười nói:
- Đây là Ngộ Đạo Thạch, ông cầm lấy cảm ngộ một chút đi.
Diệp Hạo không giúp Âu Dương Hoa tăng lên quá nhiều.
Nếu không thì Âu Dương Hoa muốn trong nửa canh giờ thu liễm hết khí tức toàn thân không thể được.
Thời gian dần trôi qua, hầu như toàn bộ thầy trò của Đông Phương Võ Giáo đã đi đến Hội Trường.
Dù sao, lãnh đạo nhiệm kỳ mới sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]