Diệp Hạo trầm ngâm một lúc đã ý thức được chuyện này hơn phân nửa có liên quan đến thuộc hạ của Long Đằng.
Bởi vì thầy trò toàn trường có tu vi tăng trưởng kinh người như thế nếu không có săn giết số lớn Yêu Thú cấp độ cao thì không có khả năng.
Sau đó Diệp Hạo đi về phía sân trường.
Đúng lúc này một chiếc xe chạy ngang qua Diệp Hạo, bất chợt chiếc xe này lui lại đến bên người Diệp Hạo.
Cửa xe hạ xuống để lộ ra khuôn mặt của Phó Hiệu Trưởng thứ hai.
- Diệp Hiệu Trưởng.
Cổ Hiền đánh giá Diệp Hạo một cái nói.
- Cổ Hiệu Trưởng.
Diệp Hạo nhìn Cổ Hiền trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì hiện tại Cổ Hiền cũng đã đặt chân đến Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ.
Bất quá nghĩ đến đám người Phùng Hám cũng có tu vi này thì trong lòng bình thường trở lại.
- Diệp Hiệu Trưởng một năm nay đã đi đâu?
- Đi dạo chơi bốn phía thôi.
- A.
Cổ Hiền nhìn thoáng qua tu vi của Diệp Hạo.
- Tu vi của Diệp Hiệu Trưởng tựa hồ không tốt lắm.
Sở dĩ Cổ Hiền nói vậy vì trong mắt hắn tu vi Diệp Hạo chỉ đến Võ Đạo Cực Hạn sơ kỳ.
Cảnh giới này kém so với Cổ Hiền cũng không phải một hai lần.
- Lấy tuổi tác của ta hiện tại có tu vi này ta cảm thấy cũng không tệ lắm.
Diệp Hạo lại cười nói.
Sắc mặt Cổ Hiền trầm xuống.
Diệp Hạo rõ ràng đang mỉa mai hắn đã già.
Diệp Hiệu Trưởng, căn cứ quy định của Võ Đạo Cục cùng Quân Bộ, Võ Giáo sẽ tuyển cử nhiệm kỳ mới.
Giọng nói Cổ Hiền lạnh lùng.
- Đến lúc đó danh hiệu Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng của ngài, không biết còn có thể giữ được hay không?
- Ta cảm thấy ngài nên quan tâm chức danh của mình có giữ được không thì hay hơn a.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.
- Đừng đến lúc đó trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc nha.
- Miệng lưỡi bén nhọn.
Cổ Hiền nói xong thì điều khiển xe chạy về nơi xa.
Diệp Hạo nhìn theo Cổ Hiền không thèm để ý cười cười.
Sau đó Diệp Hạo đã xuất hiện trong đình viện.
Đình viện chính là nơi Trương Lan truyền thụ cho Tiểu Độc tri thức Võ Đạo.
- Người bận rộn, tôi còn tưởng anh sẽ không đến Đông Phương Võ Giáo nữa chứ.
Trương Lan nhìn Diệp Hạo ánh mắt tràn đầy tình ý.
Diệp Hạo đánh giá Trương Lan một chút nói.
- Tu vi của cô tiến bộ hơi chậm thì phải?
- Một năm từ Võ Đạo Cực Hạn sơ kỳ tăng lên đến trung kỳ còn chậm hả?
Trương Lan nói khẽ.
- Nếu tôi không biết Cổ Hiền trong một năm tăng từ Phiên Hải Cảnh hậu kỳ đến Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ thì có lẽ tôi còn chấp nhận lời cô nói á.
Diệp Hạo không khỏi nói.
Nghe vậy Trương Lan thở dài một hơi.
- Thiều Hoa đang nhầm vào cậu a?
- Chưa đến mức đối đầu.
Trương Lan suy nghĩ một cái nói.
- Tôi vốn không phải cao tầng của trường, làm sao có tư cách hưởng dụng tài nguyên như cao tầng của trường đây?
- Tôi không tin Thiều Hoa nhìn không thấu ba động tu vi của cô.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Trừ cô ra, Thiều Hoa còn bồi dưỡng những ai?
- Âu Dương Hiệu Trưởng hiện tại chỉ đạt đến Võ Đạo Cực Hạn sơ kỳ.
- Tiếp tục.
- Trương Tử Long, Mạnh Trạch Thành, Mạc Tĩnh Viễn - ba Đạo Sư lợi hại nhất của trường tu vi đều đạt đến Võ Đạo Cực Hạn trung kỳ. Trong đó Trương Tử Long do Thiều Hoa một tay đề bạt, Mạnh Trạch Thành là tâm phúc của Cổ Hiền, còn về Mạc Tĩnh Viễn thì dựa vào thiên phú của bản thân mà đi lên.
- Tuyển cử nhiệm kỳ mới một năm một lần này còn mấy ngày nữa?
- Ba ngày.
- Khó trách Cổ Hiền cũng manh động như vậy.
- Cổ Hiền tự tin hành động thì sao?
Kẻ khác không biết quyền lực của Diệp Hạo, nhưng Trương Lan thì mơ hồ biết một chút.
- Lần này cô phải ứng cử Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng nha.
Diệp Hạo trầm ngâm nói.
- Cái gì?
Mặt Trương Lan biến sắc.
- Có thân phận Đặc Sứ này của tôi thì mọi chuyện đều có thể.
Diệp Hạo cười nói.
- Cô biết tôi bận rộn rất nhiều chuyện, cái vị trí Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng này chỉ trang trí thôi, không bằng cho cô vậy.
- Tôi không nghĩ sẽ làm Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng dâu.
- Nhưng tôi cảm thấy cô rất thích hợp.
Diệp Hạo nhìn Trương Lan nói khẽ.
- Được rồi.
Trương Lan suy tính một hồi thì khẽ gật đầu.
Một năm thời gian này Trương Lan chú ý thấy Thiều Hoa cải biến rất nhiều việc.
Thiều Hoa đưa ra nhiều chế độ mà Trương Lan cảm thấy không chính xác, nhưng Trương Lan thấp cổ bé họng không thể nào cản được Thiều Hoa, nếu bản thân ngồi lên vị trí Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng thì nàng có thể ngăn chặn sai lầm của Thiều Hoa ở mức nhất định.
- Đợi chút nữa cô cần liều mạng áp chế tu vi bản thân để không đột phá biết không.
- Cái gì?
Trương Lan đang kinh ngạc thì khiếp sợ phát hiện tu vi của bản thân đang vùn vụt tăng lên, chợt nàng nghĩ đến lời khuyên của Diệp Hạo.
Áp chế tu vi!
Trương Lan vội vàng bảo vệ chặt tâm thần liều mạng áp chế tu vi.
- Khí tức của Ngộ Đạo Thụ.
Tiểu Độc đứng một bên trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Ngộ Đạo Thụ đã biến mất hơn mười ngàn năm nay nha!
Trên người Diệp Hạo làm sao có Bản Nguyên Dịch của Ngộ Đạo Thụ.
Điều này không có đạo lý!
Ngay khi Tiểu Độc trăm bề không hiểu thì tu vi của Trương Lan đã tăng đến Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ.
Bản Nguyên Dịch của Ngộ Đạo Thụ quá mức bá đạo.
Sau khi đến Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ thì tu vi của nàng vẫn như cũ còn đang tăng lên.
Đến trình độ nhất định thì thể nội Trương Lan đã xuất hiện một viên Kim Đan.
- Tiếp tục áp chế tu vi của mình.
Ngay lúc Trương Lan rung động, trong tai vang lên tiếng Diệp Hạo truyền âm.
- Cô áp chế càng tốt thì trùng kích cảnh giới sau này càng cao.
- Kết Đan Nhị Chuyển!
- Kết Đan Tam Chuyển!
- Kết Đan Tứ Chuyển!
Trương Lan không nghĩ Diệp Hạo sẽ trợ giúp nàng tăng lên nhiều như vậy.
Hiển nhiên sự tăng lên này sẽ không kết thúc nhanh như thế.
Kết Đan Ngũ Chuyển!
Kết Đan Lục Chuyển!
- Tôi cảm thấy mình lập tức có thể đột phá vào cảnh giới tiếp theo.
Lúc này Trương Lan nói.
- Tôi giúp cô.
Diệp Hạo vừa nói vừa truyền một sợi Thần Niệm vào thể nội Trương Lan, sợi Thần Niệm này không chế Khiếu Huyệt của Trương Lan ngăn cản nàng đột phá, vấn đề là những năng lượng kia lại có một phần bị tiết ra.
Chúng cải biến tư chất của Trương Lan.
Cải biến tư chất Trương Lan chỉ là một phần, còn đại bộ phận năng lượng của Ngộ Đạo Thụ thì trùng kích tứ chi bách hài của Trương Lan, Diệp Hạo ra tay phong ấn năng lượng này lại.
Qua một hồi Diệp Hạo triệu hồi sợi Thần Niệm lại, Trương Lan kinh ngạc phát hiện nàng còn có thể trùng kích cảnh giới phía sau Kết Đan Lục Chuyển.
- Có lẽ tôi đã có thể trùng kích Kết Đan Thất Chuyển.
Trương Lan kinh hỉ nói.
Diệp Hạo cười cười.
Bản Nguyên Dịch của Ngộ Đạo Thụ không được sử dụng lãng phí.
Sau khi Trương Lan đặt chân đến Kim Đan Thất Chuyển thì Diệp Hạo đã thu hồi Bản Nguyên Dịch.
Trên thực tế, Diệp Hạo đã sử dụng phần Bản Nguyên Dịch thứ hai, phần trước đó đã bị đám người Đường Phiên Phiên tiêu hết.
- Tôi đã phong ấn số lớn năng lượng trong thể nội của cô, cô có thể tùy ý mở ra phong ấn của chúng.
Diệp Hạo nhìn Trương Lan nói.
- Những năng lượng này giúp cô tăng đến Thành Anh Nhị Chuyển không thành vấn đề, bất quá tôi đề nghị cô nên làm quen với lực lượng của Kim Đan Cảnh đã, khi nào chưa quen thuộc với lực lượng Kim Đan Cảnh thì không nên vận dụng chỗ năng lượng này.
- Được.
- Vậy hiện tại ngươi có thể giải thích một chút cho ta biết ngươi là ai không?
Diệp Hạo nói đến đây thì quay người nhìn Tiểu Độc, cười hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]