Chương trước
Chương sau
Thôn Thiên Mãng

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Mấy đạo thân ảnh lập tức vọt tới thi thể Thiên Yêu, nhưng nửa đường đã bị cưỡng ép giam cầm.

Quân Lâm Tam Thiên Giới!

Sắc mặt bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Hạo hóa thành Tâm Ma.

- Chết.

Lời Diệp Hạo vừa ra, ba Địa Tiên Thiên Cơ Các vẫn lạc ngay lập tức.

Tâm Ma khẽ vươn tay bắt lấy thi thể Thiên Yêu.

Diệp Hạo sở dĩ không sử dụng Tâm Ma, bởi vì hắn không phải đối thủ của đối phương. Thiên Yêu cũng không phải Chân Tiên phổ thông, càng không cần phải nói, tu vi Thiên Yêu hiện tại còn tăng lên.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Hạo vận dụng Kiếm Phù, bất đắc dĩ mà thôi.

Luyện hóa!

Hiện tại,Tâm Ma muốn luyện hóa Thiên Yêu Chân Tiên cảnh trung kỳ, mà cũng chỉ Tâm Ma mới có thực lực này.

Cuối cùng, Diệp Hạo cũng luyện hóa Thiên Yêu thành năm giọt Tiên Dịch.

Ánh mắt tu sĩ toàn trường nóng bỏng nhìn năm giọt Tiên Dịch trước mặt Diệp Hạo, bởi vì ai cũng rõ bên trong năm giọt Tiên Dịch hàm chứa năng lượng kinh thiên cỡ nào.

- Ngươi quá yếu.

Diệp Hạo vung tay lên, một giọt Tiên Dịch rơi vào trong tay Hiểu Minh.

Hiểu Minh cười hì hì tiếp nhận.

- Còn không phải có ngươi sao?

Diệp Hạo cười cười, nhìn bốn giọt Tiên Dịch trước mặt, hắn bóp nát một giọt trong thần sắc chấn kinh của toàn trường, năng lượng tức khắc cuồn cuộn như thủy triều chảy xuống phía dưới.

- Hấp thu đi, có thể tăng lên bao nhiêu phải nhìn tạo hóa các ngươi rồi.

Tu sĩ toàn trường đại hỉ.

Không ai nghĩ Diệp Hạo lại đưaTiên Dịch trân quý như vậy cho Tu Đạo Giới, nhưng tu sĩ Thiên Cơ Các không người nào dám hấp thu năng lượng này.

Tu sĩ chiếm cứ Côn Lôn gần vạn người, dù năng lượng giọt Tiên Dịch cao hơn cũng không đủ cho bọn họ hấp thu.

Diệp Hạo tiếp tục bóp nát giọt thứ hai.

Đợi đến khi Diệp Hạo bóp nát hết bốn giọt Tiên Dịch, tu sĩ toàn trường tựa hồ đều tăng lên một cảnh giới, về phần Tu Sĩ tu vi thấp, thậm chí tăng lên hai đến ba cảnh giới.

Lúc này,ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người một vị lão giả

- Nếu ta không lầm, ngươi là Các Chủ Thiên Cơ Các a?

- Đúng vậy.

Lão giả gật đầu nhẹ, bởi vì chuyện này phủ nhận cũng vô dụng.

- Ám Tinh Tông Chủ Võ Đào đang ở đâu?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm lão giả, hỏi.

- Võ Đào…ta…ta không biết.

Lão giả khẽ giật mình, vội vàng lấp liếm.

- Không biết thì thôi diễn cho ta.

Diệp Hạo lạnh lùng quát

- Nếu thôi diễn không ra, ta diệt Thiên Cơ Các các ngươi.

- Ngươi không nói đạo lý.

Minh Kim Cổ gấp.

Diệp Hạo lườm Minh Kim Cổ một cái, hắn ta lập tức kêu lên thảm thiết, liên tục lùi lại mấy bước rồi phun ra một ngụm máu tươi.

- Có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Diệp Hạo phẩy tay áo khinh thường.

- Không hiểu quy củ.

Tròng mắt Minh Kim Cổ tức khắc đỏ lên, bởi vì Diệp Hạo không để hắn trong mắt.

Nhưng vừa nghĩ tới thực lực Diệp Hạo hiện tại, hắn chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó sẽ chém Diệp Hạo thành muôn mảnh.

- Lão phu sẽ thôi diễn.

Lão giả trầm giọng nói.

Ông ta rất rõ ràng, Thiên Cơ Các lần này có thể may mắn sống sót hay không, vậy phải tìm được Võ Đào đã. Nếu không tìm được, Diệp Hạo chắc chắn sẽ diệt Thiên Cơ Các.

Tu vi Cốc Thạchh đã đạt đến Địa Tiên, theo lý thuyết, thôi diễn vị trí Võ Đào sẽ không phí bao nhiêu sức lực, nhưng bây giờ mặc cho ông ta thôi diễn như thế nào vẫn không tìm ra được.

Không lâu sau, trên trán Cốc Thạchh xuất hiện từng giọt mồ hôi, trong lòng mấy cường giả mật thiết chú ý Cốc Thạchh không khỏi trầm xuống.

Không phải hiện tượng tốt gì.

- Chư vị giúp ta.

Cốc Thạchh nghỉ một phen, trầm giọng nói.

Mấy vị lão giả khoanh chân ngồi bốn phía, mơ hồ hợp thành một Trận Pháp Huyền Ảo. Lần này, trong đầu Cốc Thạchh xuất hiện nguyên một đám ký tự, những ký tự này rất nhanh hợp thành một hình ảnh.

Một ngũ thải ban lan Cự Mãng đang ngủ say, bên cạnh nó có một đạo thân ảnh, thân ảnh này không phải Võ Đào thì là ai nữa?

Nhưng Võ Đào lại bị trọng thương, cả người hôn mê nằm bên cạnh Cự Mãng. Lúc này, Cự Mãng tựa hồ cảm ứng được cái gì, hai con mắt hẹp dài bắt đầu mở ra.

Một đôi mắt tam giác lóe ra quang huy đáng sợ.

Bao gồm cả Cốc Thạchh, mấy vị lão giả đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

- Thôn Thiên Mãng.

Diệp Hạo tiến lên, trong lòng Cốc Thạchh vẫn còn sợ hãi bật thốt.

- Thôn Thiên Mãng?

Sắc mặt Diệp Hạo đại biến, hỏi lại.

- Ta chắc chắn không nhìn lầm.

Khi nói câu này, toàn thân Cốc Thạchh đều run rẩy

- Trong truyền thuyết, Thôn Thiên Mãng vừa sinh ra đã có thực lực cấp Chân Tiên, nhưng Thôn Thiên Mãng này đã tiến vào thời kỳ Trưởng Thành.

Cốc Thạchh chưa hề nói lời tiếp theo, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.

Không hề nghi ngờ, Thôn Thiên Mãng trưởng thành đã siêu việt Chân Tiên.

- Phương vị.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Cốc Thạchh, nói.

- Ngươi điên rồi.

Cốc Thạchh chấn kinh, nói ra.

- Phương vị.

Diệp Hạo không kiên nhẫn, hỏi lại.

- Góc Đông Nam Tần Lĩnh, dưới mặt đất 3000 mét.

Cốc Thạch hơi trầm ngâm rồi trả lời.

- Trước khi ta trở về, không được rời khỏi nơi này nửa bước.

Diệp Hạo nói đến đây, rồi xé rách không gian rời đi.

...

Tần Lĩnh.

Khi Diệp Hạo xuất hiện ở đây, Thần Niệm lập tức bao phủ xuống phía dưới.

Không thể không nói, nham Thạchh dày đặc hạn chế phạm vi Thần Niệm. Nhưng Diệp Hạo kiên nhẫn tìm một chút, vẫn tìm được địa phương Cốc Thạch nói.

Diệp Hạo tay không xé rách không gian, thân thể trong khoảnh khắc xuất hiện bên trong động phủ Thôn Thiên Mãng. Hình ảnh Thôn Thiên Mãng ngủ mê lập tức đập vào mắt hắn.

Chính xác hơn, Thôn Thiên Mãng đang ngủ đông.

Rắn đều có thói quen ngủ đông.

Dù Thôn Thiên Mãng không cần ngủ đông, nhưng nó vẫn duy trì đặc tính này.

Cường giả đều có cảm ứngđặc thù.

Khi Diệp Hạo dò xét Thôn Thiên Mãng, nó bỗng nhiên mở to hai mắt ra. Dù hắn đã sớm làm xong chuẩn bị, nhưng Thần Hồn vẫn không chịu được, chập chờn một cái.

Phải biết, chiến lực Diệp Hạo hiện nay có thể so với Chân Tiên a. Hắn lảo đảo lui lại, đồng thời khu động Khốn Tiên Đằng trong tay.

Khốn Tiên Đằng toát ra Tiên Uy, Thôn Thiên Mãng hoảng sợ quay đầu chạy trốn, nhưng Khốn Tiên Đằng trong nháy mắt đã trói nó lại.

Thôn Thiên Mãng sao có thể nguyện ý khuất phục, nhưng nó càng giãy dụa, Khốn Tiên Đằng trói càng chặt.

- Coi như Tiên Chủ, Khốn Tiên Đằng vẫn có thể trói được.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Hạo không khỏi thở dài. Bởi vì hắn không biết Thôn Thiên Mãng mạnh bao nhiêu, nhưng tình huống xảy ra vừa rồi, nó có thể dễ dàng miểu sát hắn.

Đáng tiếc, Thôn Thiên Mãng không biết trong tay Diệp Hạo có sát chiêu này.

- Hèn hạ.

Thôn Thiên Mãng vùng vẫy một hồi, ý thức được càng giãy dụa càng bị trói chặt, nó tức giận mắng.

- À há, còn biết nói chuyện cơ.

Diệp Hạo cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.