Chương trước
Chương sau
Thỏa Hiệp

- ---------------------

Chân Tiên Tổ Sư Kim Kiếm Tông một tồn tại có danh tiếng hiển hách của Chú Kiếm Đại Lục.

Thế nhưng bây giờ lại bị một tiểu bối tra hỏi với giọng điệu chất vấn.

Đây là một loại sỉ nhục.

- Ngươi đừng phách lối.

Kim Lăng Vân trầm giọng quát.

- Kim Kiếm Tông ta còn có một vị Chân Tiên.

- Ngươi kêu hắn đến đây.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Xem ta có thể giết hắn hay không?

Trong lòng Kim Lăng Vân không khỏi trầm xuống.

Vị Tổ Sư kia xác thực mạnh hơn bản thân.

Nhưng muốn chém giết Diệp Hạo thì hơn phân nửa không có khả năng.

Chỉ có thể chống lại.

Vấn đề là vị Tổ Sư kia nếu xuất quan lần nữa thì phải tiến về Tiên Vực.

Còn nữa Diệp Hạo hoàn toàn có thể giết tất cả bọn họ trước khi vi Tổ Sư kia thức tỉnh.

Không thấy cường giả toàn trường đều bị giam giữ sao?

- Đến cùng phát sinh chuyện gì?

Kim Lăng Vân nhìn về phía Kim Tái Sinh.

Kim Tái Sinh đang muốn nói cái gì, tên Địa Tiên bên cạnh hắn đã nói hết từ đầu đến cuối.

Nghe một hồi Kim Lăng Vân nhìn Kim Tái Sinh với thần sắc bất thiện.

Súc sinh?

Câu này có thể tùy tiện mắng à?

Những người khác không nói nếu có người mắng Kim Lăng Vân là súc sinh thì hắn nhất định sẽ giết hết cửu tộc người đó.

- Kim Tái Sinh, ngươi đáng chết.

Trong mắt Kim Lăng Vân lóe lên hàn quang quát lớn.

Chưa kể những thứ khác, từ khi Diệp Hạo triệu hồi ra 20 tôn Phân Thân Địa Tiên Cảnh, Kim Kiếm Tông đã phải lựa chọn thỏa hiệp.

Bởi vì lúc này dù Diệp Hạo không có Phân Thân, thì đội hình Mộc Kiếm Tông cũng đã vượt qua Tam Tông còn lại.

Về phần triệu hoán Chân Tiên càng đáng cười.

Chẳng lẻ Mộc Kiếm Tông không có Chân Tiên Tổ Sư?

Về chỉnh thể thực lực Kim Kiếm Tông mạnh hơn một chút so với Mộc Kiếm Tông, nhưng hiện tại Mộc Kiếm Tông lại có thêm Diệp Hạo.

Chỉ cần Phân Thân Diệp Hạo khôi phục đã lập tức có thêm 20 tôn Địa Tiên, cứ thế mãi thì dù Kim Kiếm Tông có nội tình mạnh hơn, cũng không chịu nổi Diệp Hạo bất kể tử thương xuất thủ.

Sắc mặt Kim Tái Sinh lập tức trắng bệch lên.

- Kim Tái Sinh!

Đúng lúc này thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện trước mặt Kim Tái Sinh.

- Ngươi...

Kim Tái Sinh nhìn Diệp Hạo với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

- Họa từ miệng mà ra đạo lý này ngươi hẳn biết rõ, sau khi làm Tông Chủ Kim Kiếm Tông ngươi đã quên hết tất cả.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Kim Tái Sinh nói.

- Hôm nay ta nói cho ngươi biết, có một số người ngươi trêu chọc không nổi, ví dụ như ta.

Vừa nói xong thân thể Kim Tái Sinh từng khúc từng khúc mà đứt gãy trước sự chứng kiến của đám người.

Sau khi Kim Tái Sinh hóa thành tro tàn, ánh mắt Diệp Hạo lần nữa tập trung lên người Kim Lăng Vân.

- Ngươi có phải nên cho ta một chút bồi thường không?

- Ngươi trộm Công Pháp Tông Môn ta, giết môn hạ đệ tử, còn muốn bồi thường?

Kim Lăng vân cảm thấy uất ức nói.

Kim Lăng Vân vừa nói như vậy Diệp Hạo cũng cảm thấy bản thân muốn bồi thường có chút không hợp lý.

- Vậy ta thay Mộc Kiếm Tông muốn một cái bồi thường.

- Mộc Kiếm Tông?

- Năm đó Kim Kiếm Tông các ngươi ỷ vào thực lực cường hoành ỷ thế hiếp người, hiện tại có phải nên bồi thường cho Mộc Kiếm Tông ta không?

Diệp Hạo nhìn Kim Lăng Vân nói.

- Nếu các ngươi không bồi thường cũng được, ta sẽ giết chết toàn bộ người của các ngươi.

- Chúng ta bồi thường.

Kim Lăng Vân quyết định thỏa hiệp.

Kim Kiếm Tông đã tổn thất không ít, nếu bọn họ lại thiệt hại thì căn cơ của Tông Môn sẽ dao động.

- Tông Chủ, năm đó Mộc Kiếm Tông tổn thất bao nhiêu ngài nhớ không?

Diệp Hạo hướng về Vương Thiên Dực trừng mắt nhìn.

Vương Thiên Dực làm sao không hiểu ý Diệp Hạo.

Công phu sư tử ngoạm!

- Con số tổn thất ta nhớ rất rõ, đại khái 30 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.

Vương Thiên Dực há miệng nói.

- Nói bậy.

Kim Lăng Vân trợn mắt phản bác.

Trận chiến năm đó Kim Lăng Vân cũng tham chiến.

Bởi vậy tổn thất bao nhiêu hắn rõ như trong lòng bàn tay.

Mộc Kiếm Tông tổn thất nhiều nhất có 10 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.

- Chẳng lẽ những Đệ Tử Mộc Kiếm Tông ta ngã xuống không coi như tổn thất?

Con mắt Vương Thiên Dực đỏ hồng đáp lại.

- Cái này…?

Kim Lăng Vân thật không thể phản bác.

- Kiên nhẫn của ta có hạn.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Được.

Kim Lăng Vân cắn răng đáp ứng.

Nói đến đây Kim Lăng Vân nhìn về phía tên Địa Tiên đã nói chuyện lúc nãy.

- Ngươi đi Phủ Khố Tông Môn lấy 30 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.

Tên Địa Tiên kia lĩnh mệnh rời đi.

Diệp Hạo lúc này nhìn về phía Chu Hỏa Hỏa, Nhạc Tiến Tiến nói:

- Hai vị có phải cũng nên cho Mộc Kiếm Tông ta một chút bồi thường không.

- Sự tình năm đó chúng ta không có xuất thủ.

Chu Hỏa Hỏa vội làm mặt vô tội nói.

- Sự tình năm đó các ngươi không có xuất thủ nhưng hôm nay các ngươi xuất thủ a.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Chu Hỏa Hỏa nói.

- Hôm nay nếu ta không có những thủ đoạn này, các ngươi dám nói sẽ không ra tay với Mộc Kiếm Tông?

Cái này làm sao phản bác?

- Ngươi nói điều kiện đi.

Nhạc Tiến Tiến dứt khoát nói.

- Mỗi nhà 10 vạn đi.

Diệp Hạo suy nghĩ một cái nói.

- Được.

Nhạc Tiến Tiến gật đầu đáp lời.

- Lão Trà, ngươi đi Phủ Khố lấy 10 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.

Nhạc Tiến Tiến an bài người đi lấy, Chu Hỏa Hỏa cũng không chần chờ nữa.

Không bao lâu Linh Thạch của ba thế lực đã đưa đến tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo thì trực tiếp giao cho Vương Thiên Dực.

Nhìn thấy nhiều Linh Thạch như vậy Vương Thiên Dực cùng Đại Trưởng Lão có chút cảm khái.

Lúc trước Đại Trưởng Lão cắn răng cho Diệp Hạo mượn 10 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, thế nhưng không nghĩ tới chưa qua bao lâu thời gian hắn đã trả lại 50 vạn.

- Tông Chủ, chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo nhìn Vương Thiên Dực khẽ nói.

- Ừ.

Vương Thiên Dực gật nhẹ đầu.

Mà lúc Diệp Hạo cùng đoàn người sắp đi khỏi thì Lý Cẩn Nhi tiến lên một bước nói:

- Diệp Hạo.

- Chuyện gì?

- Có thời gian hãy đến Thủy Kiếm Tông ta nhé!

- Nhất định.

Diệp Hạo phất phất tay rời đi.

Tông Chủ Thủy Kiếm Tông Nguyệt Hương nhìn theo bóng lưng Diệp Hạo nói:

- Lịch sử Chú Kiếm Đại Lục phải cải biến rồi.



Mộc Kiếm Tông!

Diệp Hạo theo đám người Vương Thiên Dực trở về Mộc Kiếm Tông sau đó nói:

- Tông Chủ, qua một thời gian nữa ta sẽ trở về.

- Địa Cầu?

- Vâng.

- Mộc Kiếm Tông ta tuyệt đối sẽ không xâm lấn Địa Cầu, hơn nữa sẽ hết sức ngăn cản Tứ Đại Kiếm Tông.

Vương Thiên Dực hơi trầm ngâm rồi nói.

- Chuyện này không tất yếu phải như vậy.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Phong ấn còn cần mấy năm nữa mới phá giải, mà sau mấy năm đó thực lực của ta sẽ tăng lên, lúc đó dù Tứ Đại Kiếm Tông xâm lấn cũng không thành vấn đề.

- Được rồi.

- Hiện tại ta muốn giảng một chút tâm đắc khi nghiên cứu Mộc Kiếm Quyết cho các Đệ Tử.

Diệp Hạo nói tiếp.

Diệp Hạo đã nắm được Áo Nghĩa chân chính của Mộc Kiếm Quyết, bởi vậy nếu hắn giảng giải sẽ có trợ giúp rất lớn cho đệtử Tông Môn.

Vương Thiên Dực lập tức triệu tập tất cả đệ tử.

Diệp Hạo đi lên đài cao trước ánh mắt soi mói của mấy vạn Đệ Tử.

- Vị này là Thiếu Tông Chủ sao?

- Thoạt nhìn rất đẹp trai nha.

- Không biết Thiếu Tông Chủ có đạo lữ hay chưa?

- Ngươi nghĩ mình có khả năng lọt vào mắt Thiếu Tông Chủ à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.