Chương trước
Chương sau
Quá Keo Kiệt Rồi!

- ---------------------

- Đây là cảm ngộ của ta đối với Ngũ Hành Kiếm Quyết.

Bạch y thiếu niên đưa một tia thần niệm vào mi tâm Diệp Hạo.

Toàn thân Diệp Hạo lập tức căn cứng.

Bởi vì Diệp Hạo chú ý thấy khi ngón tay của thiếu niên này điểm lên mi tâm của mình thì cơ thể hắn không thể động đậy được, thậm chí, Diệp Hạo mơ hồ cảm thấy nếu ở trạng thái Tâm Ma thì cũng giống như vậy.

Quá kinh khủng.

- Với tu vi của ngươi hiện tại, trên thế giới này có thể mạnh hơn ngươi cũng không có mấy người đâu.

Bạch y thiếu niên nói:

- Nhưng mà thời điểm ngươi độ kiếp đoán chừng sẽ có đạo chích ra tay với ngươi.

Bạch y thiếu niên nói xong vung tay lên, bốn thân ảnh bằng đá xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.

- Bốn tôn Thạch Linh này do năm đó ta tế luyện ra, bây giờ cũng đã đặt chân đến Trọng Kiếp Cảnh cao giai. Bốn Thạch Linh này lúc nào cũng có thể độ kiếp được, nhưng bởi vì tư chất hạn chế nên chúng không có khả năng thành Tiên.

Bạch y thiếu niên nói tiếp:

- Nhưng sau khi Độ Kiếp nhất định sẽ là người nổi bật nhật trong số Địa Tiên.

- Cảm ơn tiền bối.

Diệp Hạo vội vàng nói.

- Bây giờ, ngươi nhỏ một giọt máu của mình lên đầu chúng để chúng nhận chủ.

Diệp Hạo lấy một cây chủy thủ cắt một đường trên cổ tay, sau đó nhỏ máu lên từng Thạch Linh.

Sau khi máu tươi đã dung nhập vào trong thức hải Thạch Linh, trong đầu Diệp Hạo có cảm giác như huyết mạch tương liên.

Bốn Thạch Linh mở mắt ra cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Chủ nhân.

Diệp Hạo vung tay lên ý nói bọn họ không cần đa lễ.

- Sau khi ngươi đến Tiên Vực có thể đến Ngũ Hành Kiếm Tông tìm ta.

Thân hình bạch y thiếu niên dần dần tiêu tán.

Diệp Hạo lập tức gấp gáp.

Chỉ cho những đồ vật này thôi hả?

Đuổi ăn xin a!

- Tiền bối, ngài không có dặn dò gì sao?

- Giao phó hả?

Bạch y thiếu niên ngẩn người, chợt cười ha hả.

Hắn đã tu hành không biết bao nhiều năm, sao có thể không hiểu ý của Diệp Hạo được?

Nãy giờ hắn không có nhắc đến vì hắn không ngờ Diệp Hạo còn chưa thỏa mãn.

- Tên tiểu tử người thật thú vị.

Bạch y thiếu niên cười nói:

- Được rồi, ta sẽ cho người một trương Kiếm Phù.

- Có hiệu quả gì?

- Có thể giết chết Chân Tiên.

Diệp Hạo nhận lấy Kiếm Phù trong tay bạch y thiếu niên nhưng trong lòng vẫn không hài lòng.

Vị này quá keo kiệt rồi.

Chỉ đưa có chút đồ vậy thôi sao?

Nhưng cho dù không hài lòng thì Diệp Hạo vẫn thu lại sự bất mãn.

Thật ra cũng vì cơ duyên của Diệp Hạo quá nghịch thiên.

Nếu đổi lại tu sĩ khác đã sớm mừng rỡ như điên rồi.

- Ngươi có thể trong này tu hành một thời gian rồi rời đi cũng được.

Bạch y thiếu niên nói xong, thân hiền đã tiêu tán hết.

Diệp Hạo chú ý thấy trong này tu hành Ngũ Hành Kiếm Quyết nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.

Vì vậy, cho dù bạch y thiếu niên không nói, hắn cũng sẽ không rời đi.

Chiếm được cảm ngộ của bạch y thiếu niên, hắn cần phải từ từ tiêu hóa.

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Diệp Hạo vẫn không xuất hiện.

Điều này làm cho cao tầng các Đại Tông Môn dần mất kiên nhẫn.

- Không phải tiểu tử này chết rồi đấy chứ?

- Ai biết được a?

- Ta chỉ lo lắng tiểu tử này lại chiếm được cơ duyên gì?

- Chỉ cần hắn không chứng đạo thì sẽ không có chuyện gì.

Trong lúc các Tông Môn đang suy đoán thì Diệp Hạo đang say xưa lĩnh ngộ Ngũ Hành Kiếm Quyết.

Nửa tháng trôi qua, Diệp Hạo mang theo bốn Thạch Nhân đi ra khỏi Hỗn Độn.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo ra rồi.

- Bốn Thạch Nhân kia từ đâu mà có vậy?

- Cái này không quan trọng.

- Đúng vậy a, cái này không quan trọng, đừng nói bốn Thạch Nhân này chỉ có tu vi Trọng Kiếp cao giai, cho dù bốn Địa Tiên thì Diệp Hạo cũng khó mà sống sót rời đi được.

Cường giả Mộc Kiếm Tông và Vương Thiên Dực nhìn thấy Diệp Hạo xuất hiện vội vàng muốn qua nghênh đón.

- Vương Tông Chủ.

Lúc này, Diệp Hạo truyền âm nói:

- Cục diện nơi này ta có thể ứng phó được.

Sắc mặt Vương Thiên Dực biến đổi:

- Nơi này có mười mấy cường giả Địa Tiên a.

- Ta sẽ không lấy tính mạng bản thân ra đùa đâu.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Vương Tông Chủ cứ đứng một bên xem được rồi.

Vương Thiên Dực chần chờ một chút rồi trước ánh mắt kinh ngạc của toàn trường giơ tay lên, sau đó mang những cường giả này lui lại phía sau.

Tu sĩ toàn trường mơ màng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Thiên Dực mặt kệ sự sống chết của Diệp Hạo?

Không thể nào.

Giá trị của Diệp Hạo lớn như vậy, theo lý thuyết ông ta phải toàn lực bảo vệ mới đúng?

Cử động của Vương Thiên Dực làm Kim Kiếm Tông cũng không lý giải được.

Nhưng Mộc Kiếm Tông không xuất thủ thì cũng là một chuyện tốt.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Mấy chục cường giả Trọng Kiếp Cảnh cao giai vây quanh Diệp Hạo.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn xung quanh nói:

- Chư vị, các người làm thế có ý gì?

- Diệp Hạo, ngươi giết đệ tử Kim Kiếm Tông ta, giờ còn hỏi có ý gì sao?

Kim Tái Sinh lạnh lùng quát.

- Ta giết đệ tử Kim Kiếm Tông của ngươi cũng vì những tên đó muốn giết ta mà thôi.

Diệp Hạo lườm Kim Tái Sinh nói:

- Chẳng lẻ ta không được phép phảng kích hả?

- Đệ tử Kim Kiếm Tông của ta muốn giết ngươi thì ngươi phải nghểnh cổ lên cho chúng giết.

Kim Tái Sinh nói câu này rất ngông cuồng.

- Ha ha.

Diệp Hạo cười nói:

- Ta sớm nghe nói Kim Kiếm Tông các ngươi rất ngông cuồng, kiêu ngạo, hôm nay gặp một lần quả đúng như thế.

- Diệp Hạo, làm sao ngươi lấy được Kiếm Quyết của Hỏa Kiếm Tông ta?

Chu Hỏa Hỏa nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Đương nhiên lấy từ đệ tử của các người rồi.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Tốt, ngươi gan dạ lắm.

Chu Hỏa Hỏa không ngờ Diệp Hạo dám trực tiếp thừa nhận.

- Những chuyện như vậy có gì đâu mà không thể thừa nhân.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường nói:

- Ngoại trừ Mộc Kiếm Tông chủ động đưa cho ta, Bốn Đại Kiếm Tông các người đều do ta thông qua thủ đoạn này lấy được.

Tu sĩ xung quanh choáng váng.

Trộm công pháp của Tông Môn là việc tối kỵ, không ai dám tùy tiện thừa nhận.

Vậy mà Diệp Hạo ngược lại, conf thản nhiên thừa nhận.

- Diệp Hạo, ta muốn biết mấy đệ tử kia của Thủy Kiếm Tông chúng ta bây giờ thế nào?

Lúc này, Lý Cẩn Nhi trầm giọng hỏi.

Lúc cô hỏi câu này, trong lòng cô rất phức tạp.

Bởi vì nếu Diệp Hạo thật giết mấy đệ tử kia thì Thủy Kiếm Tông có thể sẽ trở mặt a.

Những người được học Thủy Kiếm Quyết đều là Chân Truyền Đệ Tử cả.

Nếu Diệp Hạo lấy được bản kiếm quyết đầy đủ, chắc chắn sẽ không chỉ ra tay với một đệ tử.

Diệp Hạo phất tay, một Truyền Tống Ngọc Phù bay đến trước mặt Lý Cẩn Nhi.

- Đây là cái gì?

Lý Cẩn Nhi giật mình hỏi.

- Vị trí mấy vị đệ tử Thủy Kiếm Tông các cô đó.

Diệp Hạo nhìn Lý Cẩn Nhi nói:

- Thật ra, cho dù các ngươi không cứu thì trăm năm sau phong ấn đó cũng sẽ tự phá.

- Cảm ơn.

Trong lòng cô buông xuống.

Diệp Hạo không ra tay với đệ tử Thủy Kiếm Tông chính là một tin tức tốt.

- Còn có, đệ tử của ba tông môn các ngươi ta cũng không có giết.

Diệp Hạo nhìn ba người Kim Tái Sinh, Chu Hỏa Hỏa, Nhạc Tiến Tiến nói:

- Ta là người luôn nói đạo lý a.

- Diệp Hạo, ngươi có biết trộm Công Pháp của Tông Môn phải bị tội gì hay không?

Tông Chủ Thổ Kiếm Tông Nhạc Tiến Tiến nhìn chằm chằm Diệp Hạo quát.

- Ta muốn nói Công pháp đã tới tay ta, các ngươi muốn làm thế nào là chuyện của các ngươi.

Diệp Hạo lườm Nhạc Tiến Tiến nói:

- Nhưng có chuyện này ta phải nói trước, nếu các ngươi quyết định xuất thủ thì hậu quả tự các ngươi gánh chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.