Chương trước
Chương sau
Xuất Thủ

- ---------------------

Trước đó Lý Cẩn Nhi đã cảm thấy Diệp Hạo rất quen thuộc.

Thế nhưng khi Diệp Hạo mới quát một chữ đã làm trọng thương Tông Văn, cô nàng rốt cuộc cũng nhớ ra người trước mắt là ai.

Vị này không phải yêu nghiệt leo đến 99 bậc Đăng Vân Thê đây sao?

Âm thanh Lý Cẩn Nhi vừa rơi xuống những thiên kiêu nhao nhao nhớ lại người trước mặt là ai.

Trước đó những thiên kiêu này sở dĩ không hề nhớ tới Diệp Hạo.

Thứ nhất họ vẫn còn đang hoảng hốt, thứ hai chuyện Diệp Hạo đã qua một đoạn thời gian rồi.

Diệp Hạo nhìn Lý Cẩn Nhi một cái nói.

- Con chim ngu ngốc kia sao không đi cùng ngươi?

- Loan điểu của ta chứ không phải chim với cò.

Lý Cẩn Nhi trừng Diệp Hạo một cái, phản bác.

Diệp Hạo cười ha hả nói.

- Tùy ngươi.

- Ngươi biết hắn?

Đông Phương Uyển Nhi giật mình hỏi lại.

Lý Cẩn Nhi nhẹ gật đầu.

- Người này leo lên 99 bậc Đăng Văn Thê của Ngũ Đại Kiếm Tông á.

Đông Phương Uyển Nhi không khỏi trợn tròn hai mắt nhìn.

- Thật sao?

- Cái này còn có thể giả à?

Lý Cẩn Nhi vừa nói đến đây phía dưới lại lần nữa chấn động, tiếp lấy một thanh âm thê lương thảm thiết vang dội bốn phía, cùng lúc đó không gian xung quanh dần dần bị chôn vùi.

Đúng, chôn vùi.

Không gian phá toái cùng chôn vùi là hai khái niệm khác nhau.

Trên lý thuyết chôn vùi thuộc về Tiên lĩnh vực.

Tu sĩ bốn phía nhìn thấy cảnh tượng này liền chạy thục mạng về tứ phía.

Ngay lúc Tiệp Nhi và Dư Nhi kinh hô, trên người Diệp Hạo tỏa ra một đạo kim sắc quang huy bao phủ xung quanh hai người.

Mà vô luận không gian xung quanh có chôn vùi như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến Diệp Hạo.

Địa Tiên trên lý thuyết cũng có thể coi như nửa tiên.

Cũng có một phần uy năng của Tiên.

Bởi vậy không gian yên diệt vẫn không thể đả thương được Diệp Hạo, bởi vì đẳng cấp Không Gian Yên Diệt còn không quá cao.

A!

A!

A!

Không phải ai cũng có thể thuận lợi chạy ra khỏi Không Gian Yêu Diệt.

Cái này cũng giống như xông vào biển lửa.

Vượt qua thì có thể xông qua, xông không qua chỉ có chết.

Lý Cẩn Nhi nhìn thấy hai cao thủ Thủy Kiếm Tông đều vẫn lạc làm sao còn dám xông ra, khi nàng nhìn thấy xung quanh Diệp Hạo vững như Thái Sơn mới vội vàng phòng tới, nhưng hào quang Chân Nguyên Diệp Hạo phát ra đâu phải thứ muốn xông thì xông vào được.

Bịch một tiếng, Lý Cẩn Nhi hạm vào vòng bảo hộ của Diệp Hạo rồi bắn ngược trở về, mà lúc này sau lưng nàng có một mảnh không gian chôn vùi vô cùng lớn, mắt thấy Lý Cẩn Nhi chuẩn bị hút vào Diệp Hạo chần chờ một chút, nhưng vẫn khẽ vươn tay kéo cô nàng đến bên cạnh mình.

Lý Cẩn Nhi bDiệp Hạo kéo đến bên người, trái tim nhảy lên kịch liệt, hiển nhiên nàng vẫn cảm nhận được Không Gian Yêu Diệt xuất hiện sau lưng mình.

- Đa tạ.

Lý Cẩn Nhi cảm tạ Diệp Hạo.

- Ta rất hiếu kì sao lúc nãy ngươi không vận dụng Tiên Bảo?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi Lý Cẩn Nhi.

- Tiên bảo?

Lý Cẩn Nhi cười khổ nói.

- Tiên Bảo trong tay ta đã giao cho cường giả Địa Tiên của tông môn rồi.

Diệp Hạo ah một tiếng.

- Có thể cứu họ được không?

Diệp Hạo đáp.

- Hiện tại ta có thể ra hay không cũng là vấn đề.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Còn nữa, ngươi cảm thấy ta che chở các ngươi dễ dàng lắm à?

Thật sự không dễ dàng gì.

Ba động pháp lực hiện tại của Diệp Hạo chỉ tương đương với Địa Tiên.

Bởi vậy có thể bảo vệ bản thân đã không hề dễ dàng.

Thu!

Đúng lúc này, một âm thanh phượng ngâm vang dội toàn bộ hư không, tiếp lấy sóng âm cuồn cuộn như thủy triều hóa thành từng tia sát phạt đáng sợ, ngay cả Diệp Hạo cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Vòng bảo hộ xung quanh Diệp Hạo ngay lập tức bị đánh vỡ, tam nữ vô lực ngã về phía sau lúc rơi xuống cũng lâm vào hôn mê.

Cái này còn may vì có vòng bảo hộ Diệp Hạo ngăn cản tuyệt đại bộ phận công kích, nếu không tam nữ có thể sống không qua con trăng này rồi.

Diệp Hạo không chần chờ chuyển hóa thành trạng thái Tâm Ma.

Trọng Kiếp Thập Chuyển!

Oanh!

Trên người Tâm Ma tràn ra ba động mênh mông cưỡng ép sóng âm trong hư không, tiếp lấy Tâm Ma tay không mở ra một không gian đưa tam nữ vào bên trong, làm xong những việc này Tâm Ma biến thành một vệt sáng phóng về phía trước.

Sau vài lần hô hấp, Diệp Hạo đã thấy một màn rung động.

Một con Phượng Hoàng to lớn đang uyển chuyển bay lượn giữa không trung, trong lúc bay lượn thỉnh thoảng chiếu xống từng đóa hỏa diễm, những hỏa diễm kết hợp tạo thành một trận pháp huyền ảo vây khống Uy Võ.

Uy Võ đang đánh chiến kịch liệt trong trận pháp nhưng vẫn không thể nào thoát ra.

Lúc này, Uy Võ nhìn thấy Diệp Hạo nhân tiện nói.

- Đạo huynh, xin hãy viện trợ.

- Nhân loại, đừng nên xen vào việc người khác.

Phượng Hoàng cũng nhận ra Diệp Hạo, một đôi mắt tinh tường tràn đầy cảnh cáo.

- Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngọn núi này lại được gọi là Lạc Phượng Sơn.

Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ hiểu rõ.

- Đoán chừng năm đó ngươi trọng thương mà rơi xuống đã bị không ít tu sĩ nhìn thấy nha.

Sở dĩ Diệp Hạo nói Phượng Hoàng trọng thương rơi xuống bởi vì trên người Phượng Hoàng có không ít vết thương, mà những vết thương này đều đã cũ.

- Đạo huynh, thừa dịp nó trọng thương liền giết nó, tương lai chúng ta muốn giết cũng không còn có cơ hội.

Uy Võ nhìn thấy Diệp Hạo thờ ơ vội vàng nói ra.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái rồi tiến vê phía trước một bước.

- Nhân loại, ngươi dám?

Phượng Hoàng nổi giận nói.

- Ta có cái gì không dám?

Diệp Hạo hơi giận nói.

Phương Hoàng này cũng không nhìn ra tình hiện tại như thế nào sao, còn dám hơi động một tí mà đã trào phúng bản thân?

Cao cao tại thượng quen rồi sao?

- Quân.

- Lâm.

- Tam.

- Thiên.

- Giới.

Âm thanh Tâm Ma vừa rơi xuống, trên người Diệp Hạo toát ra một cỗ thế không thể sánh ngang.

Giống như thiên uy, thế như thương khung.

Mà khi toàn bộ cỗ Thế đều gia tăng đến trên người Phượng Hoàng, một loại sát phạt đáng sợ xuất hiện.

Phượng Hoàng như bị sét đánh.

Sau một khắc, trận pháp nó khổ tâm kiến tạo đã bị phá nát, Uy Võ thoát ra, Tiên Kiếm trong tay hóa thành một đạo hồng quang, Phượng Hoàng vội vàng tránh đi những bộ phận quan trọng của cơ thể.

- Thu.

Phượng Hoàng đau đớn kêu thảm một tiếng, nó ý thức được việc Diệp Hạo tham chiến khiến nó không thể chống đối, bởi vậy Phượng Hoàng đập cánh liên tục phá vỡ không gian bên trên rồi biến thành một đạo hỏa quang mà biến mất.

Diệp Hạo và Uy Võ liếc mắ nhìn nhau rồi đuổi theo.

Tất nhiên đã kết thù rồi nếu lần này không giết chết được nó, đợi đến lúc nó khôi phục thì khó nhằn lắm!

Nếu đồng giai, tốc độ Phượng Hoàng có thể xưng vô địch, dù đầu Phượng Hoàng này đã trọng thương nhưng Uy Võ dùng hết toàn lực vẫn không thể đuổi theo.

- Làm sao bây giờ?

Uy Võ lo lắng hỏi.

Diệp Hạo trầm mặc xuống, tiếp lấy hai tay kết ấn.

Thời Không Ấn!

Lúc Ấn Quyết hóa thành điểm huỳnh quang, thân ảnh Diệp Hạo trong nháy mắt biến mất trước mặt Uy Võ, Diệp Hạo giống như một đầu mãnh thú mạnh mẽ xé rách không gian.

Răng rắc!

Diệp Hạo một lần nữa xé rách không gian sau đó thân ảnh hắn xuất hiện phía trước Phượng Hoàng.

- Tốc độ của ngươi làm sao có thể nhanh như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.