Chương trước
Chương sau
Long Hình Ngọc Bội

- ---------------------

Phương Minh nghe thấy tỷ mình nói vậy lập tức tỉnh táo lại.

Đúng vậy nha?

Nếu chuyện này đơn giản như vậy thì sao Húc Nhật gia có thể lấy ra bán đấu giá được?

Dù Húc Nhật gia có vài vị Chân Tiên tọa trấn, nhưng mà một Động Phủ Chân Tiên có tài phú nhiều không kể xiết thì sao Húc Nhật gia có thể tặng cho thế lực khác được?

Cái này nói rõ Động Phủ Chân Tiên Uy Võ có vấn đề.

Mọi người ở đây không nghi ngờ Bảo Tàng Đồ này là đồ giả.

Dù sao chuyện này cũng quan hệ đến uy tín của Húc Nhật gia.

- Sợ rằng trong Động Phủ Chân Tiên Uy Võ có không ít cơ quan bẫy rập.

- Húc Nhật gia muốn chúng ta đi trước dò đường đây mà.

- Nhưng dù biết như vậy, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ duyên này được.

- Cho dù lấy tính mạng lấp vào, chỉ cần có thể lấy được bảo tàng thì tất cả đều đáng giá.

- Đến lúc đó, chắc chắn Húc Nhật gia sẽ vào chia một chén canh.

- Chuyện này cũng không có biện pháp, Húc Nhật gia chắc chắn đã xem qua bản đồ này rồi.

Ngồi trong phòng đấu giá, đám Thiên Kiên sau khi bàn bạc một chút cuối cùng quyết định phải giành cho bằng được.

Đông Phương Uyển Nhi giống như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.

- Động Phủ Chân Tiên có bao nhiêu cơ duyên và tài nguyên khó tưởng tượng được, vì vậy, tấm Tàng Bảo Đồ bày có giá khởi điểm năm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.

Đông Phương Uyển Nhi vừa nói xong, toàn trường phát ra những tiếng kinh hô.

- Năm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch hả?

- Sao không đi ăn cướp luôn đi?

- Một Tông Môn bình thường cũng chỉ có năm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch mà thôi, nếu vậy ngoại trừ những đại Tông Môn thì ai có năng lực cạnh tranh nữa?

- Tàng Bảo Đồ Chân Tiên chỉ có những Đại Tộng Môn mới có năng lực cạnh tranh, nhưng theo tôi được biết, Đại Tông Môn như Thổ Kiếm Tông cũng chỉ có mấy chục vạn mà thôi.

Diệp Hạo nghe thấy vậy giật mình.

Lúc này, hắn mới hiểu được Mộc Kiếm Tông Vương Thiên Dực đưa cho mình mười vạn Thượng Phẩm Linh Thạch có ý nghĩa gì.

- Công Tử, cậu muốn cạnh tranh không?

Tiệp Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Không.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Động Phủ của cường giả Chân Tiên mà cậu không có hứng thú à?

- Ta thấy hứng thú chứ.

Diệp Hạo cười âm hiểm nói:

- Nhưng Tàng Bảo Đồ có thể cướp mà.

Tiệp Nhi trợn lớn hai mắt nói:

- Công Tử, cậu không nói đùa đấy chứ?

- Cô thấy ta giống đang nói đùa à?

Diệp Hạo mỉm cười trả lời.

Dư Nhi trả lời:

- Thiên Kiêu sau khi lấy được Tàng Bảo Đồ nhất định sẽ ở đây đợi cường giả Địa Tiên từ Tông Môn đến a.

- Vậy thì sao?

Diệp Hạo cười nói.

Tiệp Nhi và Dư Nhi không biết nên nói gì nữa.

Chỉ cần Chân Tiên không xuất hiện thì Địa Tiên chính là tồn tại chí cao vô thượng a.

Sao Diệp Hạo dám chắc chắn như vậy chứ?

Nhưng cân nhắc đến tu vi của Diệp Hạo, hai nữ mới bình thường trở lại.

Diệp Hạo đã đến Trọng Kiếp cao cấp, không lâu nữa sẽ Độ Kiếp, sau khi Độ Kiếp thành công, Diệp Hạo sẽ vấn đỉnh Chân Tiên.

Chân Tiên a!

Sau khi Diệp Hạo đạt đến Chân Tiên chắc chắn sẽ mạnh hơn nhưng Lão Tổ Chân Tiên Cảnh trong Tông Môn rất nhiều.

Chuyện này quá rõ ràng.

Giá của Tàng Bảo Đồ ngày càng cao, cuối cùng bị Thiên Kiêu của Thiên Kiếm Tông mua được.

- Bảy vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.

- Kim Kiếm Tông thật quả thật đại tài khí thô mà.

- Một vài Thế Lực bên ngoài có lẽ mạnh hơn Kim Kiếm Tông, nhưng đừng quên đây là Nam Vực.

- Thật ra tôi rất muốn biết các Thế Lực khác có ra tay cướp đoạt hay không?

- Chắc chắn sẽ cướp đoạt.

Tông Văn kích động nhìn Chấp Sự Đấu Giá Hội mang Tàng Bảo Đồ đưa tới.

Tông Văn có thân phận giống với Từ Thiếu Kiện, Thiếu Tông Chủ Kim Kiếm Tông, lần này, Tông Văn đại biểu Kim Kiếm Tông đến đây mua bảo vật.

Không phải Tông Văn không biết Tàng Bảo Đồ này là một của khoai lang nóng bỏng tay, nhưng hắn tự tin với thực lực Kim Kiếm Tông có thể giữ được Tàng Bảo Đồ.

Đông Phương Uyển Nhi nhìn phòng của Tông Văn rồi khẽ cười nói:

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một khổi Long Hình Ngọc Bội.

Sau khi nói xong, trong tay cô xuất hiện một khối Long Hình Ngọc Bội, khối ngọc bội này toản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.

- Mang khối Ngọc Bội này bên người có chức năng tẩm bổ Thần Hồn.

Đông Phương Uyển Nhi vừa nói xong, bên dưới ánh mắt nhiều tu sĩ sáng lên.

Có thể tẩm bổ thần hồn đều là trọng bảo cả.

Sự thật cũng đúng như vậy.

Bởi vì, khối Ngọc Bội này có giá khởi điểm một ngàn Thượng Phẩm Linh Thạch.

- Hai ngàn.

Hai mắt Diệp Hạo híp lại.

Bởi vì, người ra giá chính là Lý Thiên Thiên của Cửu Âm Cung.

- Tiệp Nhi, đấu giá.

Diệp Hạo nhìn về Tiệp Nhi nói:

- Nhất định phải mua được Ngọc Bội này.

Diệp Hạo vẫn tin tưởng ánh mắt của Lý Thiên Thiên.

Người này sẽ không tùy tiện ra tay.

- Hai ngàn một trăm.

Tiệp Nhi nói ra.

- Ba ngàn.

Lý Thiên Thiên bình tĩnh nói.

- Ba ngàn một trăm.

- Bốn ngàn.

- Bốn ngàn một trăm.

Khi Tiệp Nhi lại tăng giá một trăm tệ, Lý Thiên Thiên nhìn về phía căn phòng của Diệp Hạo, sắc mặt bất thiện nói:

- Khối Ngọc Bội này tôi muốn mua cho một vị cố nhân, tại sao các hạ lại muốn tranh với tôi?

Tiệp Nhi nhìn về phía Diệp Hạo.

- Bởi vì tôi có tiền.

Diệp Hạo chép miệng nói.

Lý Thiên Thiên nổi giận.

Lúc cô định xuất thủ thì cảm thấy có mấy đạo thần niệm hướng về phía mình.

Cảnh cáo!

Mấy thần niệm này không cái nào không phải Trọng Kiếp Cao Giai cả.

Với tu vi của mình thì Lý Thiên Thiên cũng không sợ bọn họ, nhưng cô không muốn vì vậy mà bại lộ thân phận.

- Một vạn.

Lý Thiên Thiên cắn răng nói.

- Một vạn lẻ một trăm.

- Hai vạn.

Lý Thiên Thiên ra giá này xong, trong lòng cô quyết định đợi lát nữa sẽ phế đi cô gái trong phòng kia.

Hai vạn này đã là toàn bộ tài sản của cô rồi.

- Hai vạn lẻ một trăm.

Tiệp Nhi nói ra.

- Ngươi…

Lý Thiên Thiên nhìn chằm chằm phòng của Diệp Hạo, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

Trong long Đông Phương Uyển Nhi thì đang cười như điên.

Đấu Giá Hội thích nhất loại cạnh tranh như vậy.

Bởi vì nó sẽ làm cho vật phẩm đấu giá cao hơn rất nhiều giá trị thực tế.

Hai vạn một trăm, trừ phi đồ ngốc nếu không ai sẽ mua với giá này a?

Vì vậy, khổi Long Hình Ngọc Bội thuận lợi vào túi Diệp Hạo.

- Công tử, cô gái kia có lai lịch gì?

Tiệp Nhi thấy mọi việc đã xong, quay qua hỏi.

- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần biết rằng trong cùng giai không ai là đối thủ của cô ta được rồi.

Diệp Hạo chậm rãi đáp.

Trong lòng Tiệp Nhi hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô không ngờ Diệp Hạo sẽ đánh giá đối phương cao như vậy.

Sau một lát, một Chấp Sự gõ cửa phòng, Tiệp Nhi ra mở của sau đó Chấp Sự kia mang theo Ngọc Bội đi vào.

- Mời ngài xác nhận lại.

Trung niên Chấp Sự mang Long Hình Ngọc Bội tới giao cho Diệp Hạo nói.

Thần niệm của hắn quét qua khối Ngọc Bội này thì đúng là khối lúc nãy đấu giá nhưng khối Ngọc Bội này có chỗ nào đặc biệt thì hắn lại không biết.

- Cho ông.

Diệp Hạo ném một Túi Càn Khôn cho Chấp sự.

Thần niệm của trung niên Chấp Sự quét qua rồi gật đầu nói:

- Hi vọng công tử ở đây vui vẻ.

Nói xong, ông rời khỏi phòng, Diệp Hạo tiếp tục vuốt vuốt Long Hình Ngọc Bội trong tay, nhưng dưới thần niệm của mình hắn vẫn không phát hiện bất kì dấu vết nào.

- Chuyện này không thể hỏi Lý Thiên Thiên được a?

Diệp Hạo cười khổi nói.

Nếu đi hỏi thì thật xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.