Minh Nguyệt, Cẩm Tú An Dưỡng Viện chỉ trong ngắn ngủi một năm mà tài chính đã lên đến con số bạc tỷ, rất nhiều người đều tin tưởng việc tài chính của Cẩm Tú an Dưỡng Viện đạt hơn trăm tỷ chỉ là vấn đề thời gian.
Không vì cái gì khác.
Kéo dài thọ nguyên.
Chỉ cần vài mánh lới này đã khiến Phú Hào cả nước chạy theo như vịt.
Đơn đặt hàng của Cẩm Tú An Dưỡng Viện dự định đến 10 năm sau đó.
Viện An Dưỡng Cẩm Tú như vậy mà nổi danh, danh tiếng của Minh Nguyệt cũng đi lên như nước đẩy thuyền.
Minh Nguyệt vốn là tài sinh của Tài Kinh Học Phủ, bởi vậy tự tin với kiến thức cơ bản của nàng, nên khi đối mặt với bất cứ trường hợp gì thì nàng có thể thong dong ứng đối.
Sau khi trả lời mấy vấn đề của phóng viên, Minh Nguyệt ngay lập tức đi vào Hội Trường dưới sự bảo hộ của bảo an.
Thân hình Diệp Hạo lóe lên một cái rồi xuất hiện bên trong Hội Trường.
Khách nhân bên trong Hội Trường đều là cao tầng của chính thương lưỡng giới.
Diệp Hạo rất nhanh chú ý đến Đường Phiên Phiên, hình tượng của nàng bây giờ có thể dùng bốn chữ để hình dung, chúng tinh phủng nguyệt.
Diệp Hạo cũng không đến quấy rầy cô mà tùy ý lấy một ít điểm tâm ngọt rồi tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
- Diệp Hạo?
Ngay lúc Diệp Hạo đang thưởng thức món điểm tâm, một giọng nói kinh nghi vang lên bên cạch hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Chu Uyển Thanh, không khỏi cười nói.
- Sao cô lại tới đây.
- Địa vị của tôi ở Chu Gia có tư cách tham gia hội nghị này.
Chu Uyển Thanh mỉm cười rồi rất tự nhiên ngồi xuống bên người Diệp Hạo.
- Những ngày nay có khỏe không?
Diệp Hạo hỏi.
- Tôi dùng ba tháng này để bình phục, không nghĩ đến phía trên Thiên Địa còn có Càn Khôn.
Chu Uyển Thanh nói đến đây thì nhìn thấy ly của Diệp Hạo trống không, nàng liền đứng lên tự mình rót rượu cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo không hề cự tuyệt.
Diệp Hạo vì Chu Uyển Thanh không tiếc gì giết vào Địa Phủ.
Chu Uyển Thanh làm những việc này cũng hợp tình hợp lý thôi.
Nhưng Chu Uyển Thanh không nghĩ đến động tác này của nàng lại rơi vào mắt của một thanh niên anh tuấn khác.
Tên này hơi hơi trầm ngâm một chút rồi nhanh chân đi về phía Chu Uyển Thanh.
- Hai vị tôi có thể ngồi ở đây được không??
Thanh niên này cười hỏi.
- Không.
Thần sắc của Diệp Hạo không vui nhìn thanh niên này.
- Không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?
Hai mắt Văn Cảnh lóe lên hàn mang.
- Anh là người mới sao?
- Mới thì có liên quan gì tới anh?
Diệp Hạo không kiên nhẫn nói.
- Khách quý lần này đều là người quen của tôi, anh là người lạ nên tôi hoài nghi thân phận của anh.
Văn Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo.
Văn Cảnh thân là cháu ruột của Thứ Phụ Đế Đô, quyền cao thế mạnh.
Thế nhưng Diệp Hạo hết lần này đến lần khác không cho hắn mặt mũi, tâm cao khí ngạo như hắn sao có thể nhịn được.
Thân phận của Văn Cảnh làm cho tất cả mọi người đều chú ý đến hắn, bởi vậy khi phát sinh xung đột với Diệp Hạo thì nhiều người xông đến.
- Vị này có chút quen mắt.
- Tôi cũng cảm thấy có chút quen.
- A tôi biết rồi là Diệp Hạo.
- Toàn Năng Học Sinh.
- Tôi nhỡ kỹ trong danh sách mời không có tên Diệp Hạo nha.
- Diệp Hạo làm sao tiến vào đây được thế.
- Đúng vậy không có tên trong danh sách thì làm sao tiến vào đây?
Nghe được bốn phía thảo luận Văn Cảnh tức khắc ý thức được người đang ngồi trước mặt là Diệp Hạo.
Bất quá Diệp Hạo thì như thế nào?
Văn Cảnh hắn chả đặt ở trong lòng!
- Diệp Hạo xin mời anh lấy ra thư mời.
Văn Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Văn Cảnh, Diệp Hạo đi cùng với tôi.
Lúc này Chu Uyển Thanh đứng lên trầm giọng nói.
Toàn trường xôn xao.
Không ai nghĩ đến Chu Uyển Thanh sẽ đứng ra nói giúp Diệp Hạo.
Chẳng lẽ Chu Uyển Thanh không minh bạch lúc này đứng ra thì tương đương với việc tát vào mặt Văn Cảnh sao?
Sắc mặt Văn Cảnh lúc này vô cùng khó coi.
- Chu tiểu thư, chắc cô hiểu câu nói uốn lưỡi bảy lần trước khi nói nhỉ?
Uy hiếp trần trụi a.
- Chu gia ta có thành tựu ngày hôm nay chỉ dựa vào thực lực, không có khúm núm nịnh bợ ai.
Ánh mắt Chu Uyển Thanh nhìn thẳng vào Văn Cảnh nói từng chữ một.
Cường thế đáp lại.
Sắc mặt khách quý bốn phía thay đổi.
Chu gia không phải không cường đại nhưng Văn gia lại càng mạnh hơn.
Càng không nói đến ông của Văn Cảnh là Thứ phụ, luận về quyền lợi thì chỉ đứng dưới Thủ Phụ a.
Nên cũng không có mấy nhà dám đắc tội với Văn gia.
Bởi vậy nhiều người đã không thể tưởng tượng nổi khi Chu Uyển Thanh khiêu chiến với Văn Cảnh.
Mà trong đám người này có một thanh niên mặc âu phục trắng lẳng lặng nhìn Chu Uyển Thanh.
Trịnh Vô Uyên!
Một trong Tam Đại Hào Kiệt Ma Đô.
Lâm gia Lâm Nhu Nhi, Chu gia Chu Uyển Thanh, Trịnh gia Trịnh Vô Uyên.
Trịnh Vô Uyên trong những năm nay đều làm sinh ý tại Châu Phi, vừa trở lại trong nước vào tháng trước.
Trịnh Vô Uyên không cảm thấy Chu Uyển Thanh tùy tiện giúp Diệp Hạo, bởi vì Chu Uyển Thanh cũng không đại biểu cho một mình nàng.
Chu Uyển Thanh hiểu rõ hậu quả nếu khiêu chiến với Văn Cảnh nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Vì cái gì?
Đây là điều mà Trịnh Vô Uyên muốn biết rõ đáp án.
Ánh mắt Chu Uyển Thanh bình tĩnh mà tràn đầy kiên định nhìn Văn Cảnh.
Bên trong ánh mắt của nàng không hề có tí nhượng bộ nào.
Hành trình đi đến Địa Phủ đã làm Chu Uyển Thanh ý thức dược thân phận của Diệp Hạo không đơn giản là một Võ Sĩ như vẻ bề ngoài.
Những việc đó chỉ có ở những Tu Sĩ trong truyền thuyết có thể làm được.
Bất quá Tu Sĩ cũng có mạnh yếu.
Diệp Hạo có thể cùng Âm Quân Địa Phủ đánh một trận điều đó đủ để cho thấy tu vi của Diệp Hạo ở một độ cao mà bản thân nàng không thể tưởng tượng nổi.
Nên dính đến vấn đề của Diệp Hạo làm sao Chu Uyển Thanh có thể nhượng bộ được.
Nhưng điều Chu Uyển Thanh làm hiện giờ như tát vào mặt hắn vậy.
- Mọi thứ đều phải từ quy củ mà ra.
Văn Cảnh lạnh lùng nói.
- Không có thư mời không được tiến vào.
- Anh….
Chu Uyển Thanh không nghĩ Văn Cảnh lại xé rách da mặt.
- Nơi này còn không tới phiên Văn công tử cậu làm chủ.
Đúng lúc này một giọng nói êm tai vang lên, rồi Văn Cảnh thấy Đường Phiên Phiên đang đi tới.
- Đường Phiên Phiên.
Không một ai nghĩ lúc này Đường Phiên Phiên lại đứng ra.
Phiên Phiên.
Diệp Hạo hướng Đường Phiên Phiên vẫy vẫy tay.
Chợt Đường Phiên Phiên dưới sự chấn kinh của toàn trường đi đến bên người Diệp Hạo, rồi không một chút e dè khoác lên cánh tay hắn.
- Ông xã, anh đến khi nào thế?
- Vừa tới.
Diệp Hạo cưng chiều nhìn Đường Phiên Phiên nói.
- Diễn đàn chưa bắt đầu hả?
- Khách còn chưa đến đủ.
Đường Phiên Phiên nói khẽ.
Lần này đến phiên toàn trường đều bị choáng váng.
Đường Phiên Phiên một tay gây dựng Tập Đoàn Internet Đông Phương giá trị lên đến trăm tỷ đô la.
Hiện có thể nói nàng là người giàu nhất Hoa Hạ.
Hoa Hạ cũng không phải không có công ty có quy mô lớn như Tập Đoàn Internet Đông Phương, vấn đề là người đứng đầu những câu ty đó cũng không khống chế hoàn toàn cổ phiếu, ví như tập đoàn Alibaba của Jack Ma (Mã Vân)cũng chỉ nắm 7.6% cổ phần.
Đường Phiên Phiên chỉ trong ngắn ngủi hai năm mà đã trở thành người giàu nhất.
Mà lúc này cô cũng chỉ mới 24 tuổi.
Rất nhiều người lúc nào cũng nằm mơ được ôm mỹ nữ về.
Mà theo lấy tiếng ông xã mà Đường Phiên Phiên vừa gọi có ý nghĩ cô nàng đã sớm là hoa có chủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]