Chương trước
Chương sau
Cổ Võ Lộ Ra Ánh Sáng

- ---------------------------------

Thiều Hoa có chút bực bội!

Sớm biết Diệp Hạo đạt đến Võ Đạo Cực Hạn, bản thân còn phải đắc tội đến những người này sao?

Chỉ cần lộ ra tu vi của mình, thì ai còn dám hó hè gì nữa chứ?

- Vẫn tốt chứ?

Diệp Hạo nhìn Thiều Hoa nói.

- Tóc cô càng ngày càng ngắn a.

- Ai cần cậu lo?

Thiều Hoa trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- Muốn cùng nhau uống một chén trà hay không?

- Bớt nói nhảm đi.

Thiều Hoa hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía cửa ra vào.

Mà khi nhìn thấy Vô Tử Nha ra mở cửa, sắc mặt Thiều Hoa hơi hơi biến đổi.

Bởi vì trước đó lúc Thiều Hoa ẩn núp trong bóng tồi nàng không chú ý đến sự tồn tại của Vô Tử Nha.

Thần Niệm của Thiều Hoa quét qua một chút.

Nhưng mà quét tới quét lui một hồi Thiều Hoa không phát hiện ra cái gì cả.

Kỳ thật loại hành vi này của Thiều Hoa cực kỳ không tôn trọng, nếu không phải vì Diệp Hạo đứng bên cạnh, thì Vô Tử Nha đã tiến lên tát nàng một cái rồi.

Quét?

Quét cái xxx nhà ngươi ấy.

- Không sai biệt lắm.

Diệp Hạo lúc này nói ra.

- Sao?

Thiều Hoa khẽ giật mình hỏi lại.

Ý từ gì?

Bất quá Diệp Hạo không cho Thiều Hoa bất cứ lời giải thích nào.

Mặc Mặc đang mặc đồ ngủ bằng vải bông từ trong biết thự đi ra.

- Cô uống cái gì không?

Diệp Hạo hỏi.

Thiếu Hoa nhìn Mặc Mặc ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

- Bạn gái của cậu đây hả?

- Đây là thị nữ của tôi.

Diệp Hạo nằm trên ghê sofa thản nhiên nói.

- Thật sự phung phí của trời.

Thiều Hoa nói.

- Một nữ hài tử xinh đẹp như vậy mà cậu nhẫn tâm cho nàng làm thị nữ?

- Vị tiểu thư này cô muốn uống gì?

Mặc Mặc cười hỏi.

- Tùy tiện đi.

Mặc Mặc quay người rời đi.

Mặc Mặc không hỏi Diệp Hạo muốn dùng gì bởi vì nàng biết rất rõ Diệp Hạo muốn uống cái gì.

Không bao lâu sau, Mặc Mặc bưng đến hai chén Đại Hồng Bào.

Bưng cho Diệp Hạo xong, Mặc Mặc nửa quỳ trước mặt Diệp Hạo trút bỏ giày, cất kỹ đôi giày của Diệp Hạo sau đó nàng đi ra sau lưng Diệp Hạo nhẹ nhàng năn bóp bả vai giúp hắn.

Thủ pháp xoa bóp của Mặc Mặc không phải đơn giản như bình thường.

Thông qua đầu ngón tay có thể phóng thích mệt mỏi ra khỏi cơ thể, thậm chí ngay cả mệt mỏi từ Linh Hồn cũng có thể làm dịu lại.

Thiều Hoa nhìn bộ dáng hưởng thụ của Diệp Hạo, tức giận quát.

- Cái này cũng quá hủ hóa rồi?

- Cô thì biết cái gì?

Diệp Hạo lườm Thiều Hoa một cái nói.

- Cậu tốt, tôi không nói nhảm với cậu nữa.

Thiều Hoa đang muốn chỉ trích Diệp Hạo, bỗng nhiên nghĩ đến việc Diệp Hạo đã đạt đến Võ Đạo Cực Hạn, nếu như bây giờ trách mắng hắn cũng có chút không thích hợp.

- Cậu đến cùng có đi nhậm chức ở Võ Giáo Đông Phương hay không?

- Tôi vẫn còn là một học sinh nha.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Cậu ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, mà còn dám không biết xấu hổ tự nhận mình là học sinh?

- Cô đã biết tôi là dạng học sinh như thế nào thì cũng phải biết trình độ giảng dạy của tôi rồi đấy.

Diệp Hạo nhìn Thiều Hoa nói.

- Cho nên cô không nên phí thời gian trên người tôi nữa.

- Trước đó tôi nghĩ cậu chỉ là Tiên Thiên chi cảnh cho nên muốn an bài cho cậu chức vị giáo viên, nhưng hiện tại cậu đã đạt đến Võ Đạo Cực Hạn thì có thể an bài cho cậu chức Phó Hiệu Trưởng.

Thiều Hoa hơi trầm ngâm một chút rồi nói.

- Phải biết tôi không có bao nhiêu tinh lực để quản lý trường học, cho nên toàn bộ Võ Giáo Đông Phương có thể nói toàn bộ đều giao cho cậu.

- Ha ha.

- Cậu cười cái gì?

- Cô không có tinh lực quản thì tôi có chắc?

Diệp Hạo bật cười lớn nói.

- Thiều Hoa ơi là Thiều Hoa, cô cảm thấy tôi là dạng dười đam mê với quyền lực à?

- Cậu không phải.

Thiều Hoa lúc này nói ra.

- Tôi đã nghiêm túc điều tra tư liệu của cậu, cậu hoàn toàn không có hứng thú đối với quyền lực,

- Đã biết rõ tôi như vậy còn muốn mời tôi vào Võ Giáo Đông Phương?

- Bởi vì Võ Giáo Đông Phương rất rắc rồi phức tạp, phía sau tồn tại rất nhiều thế lực.

- Cô hi vọng tôi có thể đánh vỡ thể cục đó?

- Đúng vậy.

- Tài nguyên như thế nào?

- Tất cả đều do Quốc Gia gánh chịu.

Thiều Hoa nhìn Diệp Hạo nói tiếp.

- Có thể nói cho cậu biết Võ Giáo Đông Phương cung cấp tài nguyên vượt xa Thế Gia.

- Thế Gia và Tông Môn không tham gia vào sao?

- Võ Giáo Đông Phương chỉ phục vụ vì Quốc Gia bọn họ tham gia vào còn thể thống gì nữa?

- Có vẻ như mấy ngày nay truyền thông đã bắt đầu tuyên truyền rồi?

- Đúng vậy.

- Tôi muốn nói, tôi đi Võ Giáo Đông Phương cũng là dạng ba ngày đánh cá hai ngày phơi.

- Được.

- Vậy thì không thành vấn đề.

Thiều Hoa nghe Diệp Hạo đáp ứng trên mặt toát ra nụ cười.

- Diệp Hạo, cám ơm cậu.

Từ khi biết tu vi Võ Đạo của Diệp Hạo thì cô cũng minh bạch không thể giống như trước ra lệnh cho Diệp Hạo nữa.

Hắn bây giờ ngang hàng với mình.

- Không có một chút thành ý nào cả sao?

Diệp Hạo nhìn chỗ lồi lõm trên người Thiều Hoa nói.

- Lão nương nếu không có người ưa thích, thì để cậu làm bạn trai của tôi thì cũng có thể.

Thiều Hoa cười một tiếng nói.

Diệp Hạo trong mắt tức khắc lộ ra thần sắc hứng thú.

- Tôi muốn biết ai có thể khiến cho Thiều đại mỹ nữ phương tâm ám hứa đây?

- Tương lai cậu sẽ biết rõ.

Thiều Hoa đúng lên rồi nói.

- Đúng rồi, ngày mai các Đại Viện Giáo sẽ bắt đầu tuyển nhận học sinh.

Thiều Hoa nói xong câu này rồi đi.

Kỳ thật nếu bàn về cá tính thì Thiều Hoa là một người rất tiêu sái.

Nói đi là đi.

Diệp Hạo cười cười một cái rồi tâm thần khẽ động rồi ôm Mặc Mặc sau lưng vào trong ngực.

Mặc Mặc kinh hô một tiếng.

Đại thủ của Diệp Hạo luồn vào trong ngực Mặc Mặc.

- Để anh kiểm tra một chút em có phát dục bình thường hay không?

Khuôn mặt Mặc Mặc tức khắc đỏ hồng như sắp nhỏ nước.

…………….

7 giờ tối mỗi ngày đều có bản tin thời sự.

Mà bảy giờ tối hôm này, tin tức đang hot nhất bây giờ là việc thiện xạ của Diệp Hạo và hình ảnh thả người nhảy lên mười mấy mét của hắn.

Mà sau đó một hình ảnh càng làm mọi người trong cả nước khiếp sợ hơn.

Một người mặc đồ Thái Cực ngồi nghiêm chỉnh trên bờ, theo Ấn Quyết hai tay hắn nắm vuốt, từng đạo dòng nước thuận theo đó mà động, những dòng nước này theo thời gian dần hội tụ thành một con xoáy to lớn.

- Phá.

Lão giả la lên một tiếng lỗ xoáy này đâm vào bên trong Đại Hải tạo thành một cột nước cao mấy trăm mét.

Sau một màn này, xuất hiện một hình ảnh một trung niên chắp hai tay sau lưng đang dạo bước giữa không trung như giẫm trên đất bằng, nhàn nhã dạo chơi.

3 hình ảnh đã trùng kích tất cả mọi người trên cả nước, mà lúc này MC tin tức lấy một ngữ khí ngưng trọng nói ra 2 chữ.

- Cổ Võ.

- Này có nghe lầm không, Cổ Võ trong truyền thuyết đây sao?

- Thế giới này không như các người tưởng tượng đâu, nếu không nhờ vào đám người Cổ Võ này thì Hoa Hạ đã sớm rối loạn.

- Mà hiện tại bên trong Hoa Hạ còn một số rất loạn, bởi vậy Quốc Gia đặc biệt thành lập một trường học chuyên môn truyền thụ Võ Học, mà các người có thể học tập thông qua hệ thống dạng này.

- Trường được mỡ ở Ma Đô, đủ loại công trình cũng đã được xây xong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.