Chương trước
Chương sau
Bắt Người

- ---------------------------------

Có một số việc mặc dù biết trước kết quả, nhưng không thể không nói, loại xoắn xuýt này xưng là bất đắc dĩ.

Diệp Hạo đang chơi ở đây một tuần lễ, dạo qua hết cảnh đẹp ở đây, mà đêm nay Diệp Hạo đặc biệt gọi nàng đến quán cà phê, Văn Tâm còn không biết Diệp Hạo muốn từ biệt sao.

Văn Tâm không muốn Diệp Hạo khó xử nên chủ động mở lời, nhưng tâm trạng sau đó lại muốn níu lấy, điều này làm nàng đau đớn tràn ngập toàn thân, loại đau này khó có thể dùng bút mực để hình dung.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái đang cố làm vẻ trấn định nói khẽ.

- Tôi nhớ, tuần trước cô nói đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.

- Ừ.

- Chẳng lẽ cô không đến Ma Đô thăm tôi được à?

Diệp Hạo lấy điện thoại ra

- Nói mới nhớ, tôi còn chưa thêm cô vào danh sách bạn đây.

Trong mắt Văn Tâm lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Anh - - - anh kết bạn với em?

- Nếu như người khác, có lẽ tôi sẽ cân nhắc một hai, bất quá nếu như là mỹ nữ như cô, tôi không do dự mà đồng ý đâu.

Diệp Hạo cười nói ra.

- Diệp Hạo, anh thực sự là người tốt.

Văn Tâm hiểu Diệp Hạo muốn cho mình không phải qua khổ sở.

- Nói thực, tôi cũng không muốn mang danh người tốt gì đâu.

Diệp Hạo add Văn Tâm vào danh bạ bạn bè và số điện thoại di động sau đó nghiêm túc nói.

- Em cảm thấy anh đang phủ định câu nói trước đó của em đấy.

Thời gian dần qua, Văn Tâm cũng thả lỏng mộ chút.

- Tôi đâu dám chứ.

Diệp Hạo nói xong, lấy trong ngực ra một cái hộp gấm.

- Tặng cho cô.

Văn Tâm giật mình.

- Tặng cho tôi?

Văn Tâm rơi vào trạng thái mộng mị.

Nàng không nghĩ Diệp Hạo chuẩn bị lễ vật cho mình.

Giờ khắc này, Văn Tâm tràn ngập hạnh phúc.

Trong hộp, một mặt dây chuyền làm bằng Thanh Ngọc tinh xảo đẹp mắt.

Con mắt Văn Tâm lập tức sáng lên, lấy ánh mắt của nàng tất nhiên nhìn ra được mặt dây chuyền Thanh Ngọc này có giá trị không nhỏ.

- Mặt dây chuyền này có đắc lắm không?

- 300 ngàn thôi.

- Đắc như vậy?

Văn Tâm khẽ giật mình bật thốt.

Nàng cầm mặt dây chuyền, trong lúc nhất thời không biết nói gì?

Văn Tâm đương nhiên muốn mặt dây chuyền này, nhưng giá cả của nó quá cao.

- Mặt dây chuyền này trân quý cũng không phải do nó làm bằng Thanh Ngọc.

Diệp Hạo vừa nói vừa đeo lên cổ cho Văn Tâm.

Văn Tâm vội vàng lấy gương ra cẩn thận xem xét.

- Thật đẹp.

- Tất nhiên đẹp rồi, nên lúc nào cũng phải đeo mới được nha.

Diệp Hạo nhìn Văn Tâm nói.

- Qua một thời gian cô hẳn sẽ đến Ma Đô.

- Ý gì?

- Qua một thời gian nữa Bộ Giáo Dục sẽ tuyển một số sinh viên tiến về Ma Đô, tiếp nhận Cổ Võ truyền thống, tu luyện và học tập.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Mà tư chất luyện võ của cô không có vấn đề gì.

Văn Tâm vui mừng nói:

- Đến lúc đó em có thể giống như anh không?

- Không kém bao nhiêu đâu.

- Lúc đó anh có đến không?

- Nhìn tình huống như thế nào đã.

Diệp Hạo nói đến đây liền nói.

- Tóm lại, cô có phiền phức gì cũng có thể liên hệ tôi, nhớ kỹ, bất luận phiền phức gì.

- Anh không đi luôn, có được không.

Văn Tâm có chút sa sút nói.

Diệp Hạo cười nói.

- Tôi sẽ đến trường thăm cô.

- Được.

Văn Tâm lúc này mới cao hứng.

- Tính tình như trẻ con vậy.

Diệp Hạo nhìn Văn Tâm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.



Diệp Hạo không đi máy bay về Ma Đô, mà chọn đi một chiếc xe đò cũ nát trở về.

Thể ngộ nhân sinh muôn màu.

Bẩn, loạn, kém là những từ miêu tả chiếc xe này.

Mùi thịt kho tàu, mì thịt bò lượn lờ toàn bộ thùng xe, hai bên nhà vệ sinh càng truyền đến mùi vị buồn nôn.

Diệp Hạo mới mua vé đã có xe đến.

Mà khi hắn đến trạm xe đã có không ít người.

Một bác gái nhét bao lớn bao nhỏ vào khe hở dưới ghế tại chỗ ngồi Diệp Hạo, sau đó nhét thêm một bọc lớn vào khu vực Diệp Hạo để chân.

Cái này có chút không nói đạo lý.

Co chân trong thời gian ngắn thì không có gì, nhưng để chân cuộn tròn trong thời gian dài thì không ai có thể chịu được.

Nhưng bác gái cũng không biết điều này, sau khi sắp xếp đồ vật xong, bác gái liếc mắt chung quanh một cái, lúc không ai chú ý thì thả một cái rắm ngay ranh giới chỗ ngồi của Diệp Hạo.

Cái này cũng không có gì.

Ai ra khỏi nhà mà không có khó khăn?

Nhưng bác gái ngồi chen về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo không thể dính chặt cùng bác nên đành phải di động, mà bác gái này lại di động theo, rất nhanh bác gái đã ngồi vững vàng trên ghế, nhưng Diệp Hạo lại phải ngồi nghiêng thân vì không còn bao nhiêu không gian.

Diệp Hạo muốn đứng lên cũng không được, bởi vì trong lối đi nhỏ đã chật kín người.

Phốc!

Bác gái hào sảng thả thêm một cái rắm nữa.

Trong xe lúc này có người bất mãn.

Thức sự rất cay mắt trước cái rắm của bà già mất nếch này.

Đối mặt với đám người trừng mắt đe dọa, bác gái căn bản không để ý, chỉ yên lặng nhìn phía trước.

Diệp Hạo nhẫn nhịn qua một trạm sau đó theo thời gian, người trên xe càng ít đi, Diệp Hạo thấy lối nhỏ trong xe có vị trí thì muốn đứng lên, nhưng lúc này, mấy đạo thân ảnh như lang hổ ập tới, mấy người này trong tay cầm mấy tấm ảnh chụp giống như so sánh cái gì.

Lúc này bác gái ý thức được gì đó.

Vội vàng tìm một chỗ giấu đi gương mặt, nhưng trên xe làm gì còn chỗ để trốn.

Rất nhanh mấy tên như lang hổ kia nhìn đến người bác gái, bọn họ xông lên giật tay bác gái ra.

Bác gái gân giọng hô lên.

- Bắt cóc rồi, bắt cóc rồi.

Mấy đạo thân ảnh chú ý có người định can thiệp vội nói.

- Chúng tôi là công tác viên của Lý Gia Loan, lần này theo lệnh mang người rời đi.

- Theo lệnh? Bác ấy phạm tội gì?

Diệp Hạo lúc này hỏi.

- Vượt cấp kêu oan.

Tên công tác nhân viên trả lời.

Hành khách bốn phía nghe được bốn chữ này thì hiểu rõ vì sao công tác viên muốn bắt bác gái đi.

Kêu oan không theo quy củ!

Vấn đề là, nếu dựa theo quy củ mà kêu oan được thì có ai đi Kinh Đô cáo trạng nữa chứ.

- Thả tôi ra, thả tôi ra.

Bác gái liều mạng giẫy giụa quát lớn:

- Con gái của tôi năm nay mới 16 tuổi, đang tuổi trưởng thành đã bị mấy tên súc sinh chà đạp không nói, còn lấy một cây đuốc thiêu nó gần chết, con gái đáng thương của tôi aaa…

Diệp Hạo nghe được như thế, ánh mắt phát lạnh hỏi lại:

- Bác gái, lời bà vừa nói thật hay giả?

Vượt quá Diệp Hạo đoán trước tên công tác viên đang không chế bác gái trả lời:

- Bà ấy nói thật.

- Cảnh sát không có bắt người hả?

- Bắt lại thả.

- Vì sao lại thả.

- Bởi vì đám loa chưa đầy 14 tuổi.

Tên công tác viên kia cười khổ nói.

- Chuyện này náo động rất lớn ở Lý Gia Loan, nhưng cảnh sát và chính phủ bản xứ không có biện pháp giải quyết, pháp luật quy định như thế, chưa đủ 14 tuổi thì không chịu trách nhiệm hình sự, đừng nói không có thiêu chết cô gái kia, coi như thiêu chết vẫn phải phóng xuất.

- Bản án thế này có kêu oan cũng vô dụng thôi, hơn nữa bởi vì bác ấy kêu oan gây nên náo động lớn, phía trên ý kiến đối với chúng tôi cũng rất lớn, nên chúng tôi đành phải…

Trong lời nói công tác nhân viên này vô cùng bất đắc dĩ.

- Chưa đầy 14 tuổi tròn cưỡng gian thiếu nữ có thể miễn chịu tội?

- Mấy người đang bảo hộ vị thành niên hay bảo hộ đám vị thành niên phạm tội thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.