Mơ tưởng xa vời, kết quả cuối cùng cũng chỉ tốn thời gian và công sức.
Tu hành mấy trăm năm, Tô Tiểu Ngư đã sớm hiểu được đạo lý này.
Nếu có thể học được ba môn Thần Thông, chiến lực Tô Tiểu Ngư sẽ tăng lên một bậc.
- Tôi sẽ nghiêm túc học tập ba môn Thần Thông.
Tô Tiểu Ngư nhìn Diệp Hạo, nói.
- Cho cô thứ này.
Diệp Hạo đưa cho Tô Tiểu Ngư một lá cây.
Tiếp nhận lá cây, sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng lên.
- Cái gì đây?
Tô Tiểu Ngư không biết đây là cái gì, nhưng nàng cảm nhận được chút khí tức nó tản ra.
- Ngộ Đạo Diệp, dù Chân Tiên cũng có thể lĩnh ngộ được.
Diệp Hạo nói khẽ
- Ba môn Thần Thông này, nếu không hiểu cô có thể hỏi Thanh Thanh, khi tích lũy đến trình độ nhất định, cô có thể sử dụng Ngộ Đạo Diệp để tiến cấp.
- Cái này…quá trân quý rồi.
Nghe được tác dụng kinh người như vậy, Tô Tiểu Ngư vội vàng nói ra.
- Trân quý thì sao chứ?
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói
- Trân quý đến mấy cũng không thể nào bằng cô được. Hihi
- Cậu nói cái gì thế?
Con người chính là như thế, nếu trước đó không có tâm tư, Tô Tiểu Ngư không có khả năng hiểu sai ý, nhưng bây giờ Diệp Hạo nói như vậy, nàng lại cảm thấy Diệp Hạo đang có ý đồ với nàng.
Ngược lại, Diệp Hạo không có phát giác được vấn đề này
- Sau này, cô tu hành ở Ám Tinh Môn nhé?
- Cậu thì sao?
- Tôi đi thế tục.
- Không cần tôi bảo vệ nữa sao?
Khi hỏi câu này, Tô Tiểu Ngư cảm thấy có chút mất mát.
- Từ nay về sau, tôi cam đoan sẽ không để cô phát sinh những chuyện bị cầm tù ở Bách Hoa Cốc nữa.
Diệp Hạo trịnh trọng nói với Tô Tiểu Ngư.
Tô Tiểu Ngư nhiều lần che chở Diệp Hạo, hắn sao có thể không biết chứ?
Thấy Diệp Hạo trịnh trọng nói ra những lời này, những ức chế trong lòng nàng trước đó đã bị quét sạch.
Hiện tại, Diệp Hạo đã có tư cách này, cũng có năng lực nói ra những lời này.
- Tôi vẫn không hiểu lắm, sao cậu lại từ chối Bách Hoa?
- Tôi không tiếp nhận được việc Bách Hoa phản bội.
Diệp Hạo khẽ thở dài
- Hộ Sơn Đại Trận liên quan đến sinh tử tồn vong của một Tông Môn, một khi Bách Hoa trở mặt, cô đã nghĩ qua hậu quả sẽ như thế nào chưa?
...
Tu Đạo Giới trở nên yên tĩnh mà từ trước đến nay khó thể nào có được.
Nhưng ai cũng hiểu được tình trạng này bởi vì sự xuất hiện của Diệp Hạo.
Dựa theo tình huống bình thường, lục đại Mệnh Tinh trở về sẽ được Tông Môn nhận chức vị Tông Chủ. Bởi vì Mệnh Tinh đã có năng lực làm Nhất Tông Chi Chủ.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Hạo không hợp lẽ thường, không Tông Môn nào có tâm tư này.
Kế nhiệm Tông Chủ? Đùa nhau à?
Tu vi Diệp Hạo cao như vậy vẫn chỉ là một Thiếu Tông Chủ, ngươi chỉ là Nguyên Anh Kỳ, có tài đức gì mà kế nhiệm Tông Chủ chứ?
Nhưng vẫn có một Tông Môn ngoại lệ, Mao Sơn Phái.
Mao Sơn Phái giăng đèn kết hoa khắp nơi.
Người không biết còn tưởng Hiểu Minh muốn kế nhiệm Tông Chủ. Mà người biết lại rõ ràng Mao Sơn Phái chuẩn bị nghênh đón Diệp Hạo.
Hôm nay trời trong vạn dặm, hai đạo thần tiên quyến lữ đạp trên hai thanh Linh Kiếm, bay đến trước cửa Mao Sơn.
- Diệp Môn Chủ.
Trấn giữ sơn môn đã sớm đổi thành hai vị trưởng lão, một vị trưởng lão Mao Sơn Phái thấy rõ Diệp Hạo, vội vàng tiến lên nghênh đón, nói.
Diệp Hạo cười cười, nói
- Vãn bối sao có thể gánh chịu nổi được hai vị trưởng lão tự mình ra nghênh đón chứ?
- Diệp Môn Chủ khách khí rồi.
Hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, không ngờ tu vi Diệp Hạo đã cao đến bậc này, vẫn khách khí với hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như bọn họ.
Ngay lúc này, Ngọc Hành tự mình mang theo một đám đại lão trong môn phái ra nghênh đón.
- Diệp Môn Chủ.
Khi còn chưa đi tới trước mặt Diệp Hạo, Ngọc Hành đã chắp tay nói.
- Ngọc Môn Chủ.
Diệp Hạo cười đáp lại.
Không thể không nói, Ngọc Hành đã cho Diệp Hạo đủ mặt mũi.
Nhưng cái này cũng phải thôi.
Ai bảo Diệp Hạo quá đặc thù chứ?
Song phương hàn huyên một hồi, Ngọc Hành lại mời Diệp Hạo với Đường Phiên Phiên đi tới Ngọc Hư Cung.
- Ngọc Môn Chủ, Hiểu Minh đâu rồi?
Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cái rồi hỏi.
- Hiểu Minh đang bế quan.
Ngọc Hành trả lời.
- Chuyện gì thế này?
Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi nói
- Kỳ thật, tôi tới Mao Sơn Phái cũng không có việc khác, chuyến đi Tam Âm Sơn trước đó, tôi đã gặp một chút cơ duyên.
Diệp Hạo nói đến đây, Ngọc Hành cùng mấy đại lão cảm thấy trong lòng như bị lửa đốt.
Đây là tiết tấu muốn đưa Bảo Vật đó.
Diệp Hạo vung tay lên, trước mặt Ngọc Hành xuất hiện hơn 100 Ngộ Đạo Diệp.
- Những Ngộ Đạo Diệp này, tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ đều có thể cảm ngộ.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Ngộ Đạo Diệp?
Ngọc Hành khẽ giật mình, hỏi
- So với Ngộ Đạo Thạch thì sao?
- Hiệu quả có thể so với Tam Phẩm Ngộ Đạo Thạch, nhưng thời gian kéo dài gấp hai lần.
Trong mắt Ngọc Hành lộ ra vẻ mừng như điên.
Có nhóm Ngộ Đạo Diệp này, trung tầng Mao Sơn Phái có thể tăng lên không ít chiến lực.
- Tôi cũng có một chút đồ vật muốn tặng cho Ngọc Môn Chủ.
Lúc này, Đường Phiên Phiên cũng nói ra.
Lời nói của Đường Phiên Phiên lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Đường Phiên Phiên vung tay lên, giữa sân lập tức xuất hiện hơn 100 Trung Phẩm Linh Bảo đủ loại kiểu dáng.
- Trung Phẩm Linh Bảo.
- Toàn bộ đều là Trung Phẩm Linh Bảo a?
- Ông trời của tôi ơi.
- Tôi đang nằm mơ phải không?
Toàn bộ đại lão Mao Sơn Phái đều bị kinh ngạc đến thất thố.
Quá rung động rồi.
Phải biết, Mao Sơn Phái cũng không có bao nhiêu Trung Phẩm Linh Bảo, nếu không Hiểu Minh cũng không chỉ cho Đường Phiên Phiên một kiện, nhưng ai có thể nghĩ tới, một hành động của Hiểu Minh năm đó lại thu được hồi báo lớn như vậy.
100 kiện Trung Phẩm Linh Bảo.
Dùng để gia tăng thực lực cũng không chỉ nửa điểm một điểm nha
- Đường Phiên Phiên —— cái này.
Hai tay Ngọc Hành đang run rẩy.
- Nếu không nhờ Ngọc Môn Chủ bênh vực lẽ phải, có thể lúc này Phiên Phiên đã không còn khả năng tồn tại trên đời rồi.
Đường Phiên Phiên nghiêm túc nhìn Ngọc Hành, nói
- Trước mắt, Phiên Phiên chỉ có thể vì Mao Sơn Phái làm những chuyện này, nếu tương lai Mao Sơn Phái gặp khó khăn, Phiên Phiên chắc chắn nghĩa bất dung từ.
Lời hứa hẹn của Ám Tinh cũng không phải chuyện đùa.
Tương lai nếu Mao Sơn Phái gặp nạn, Phiên Phiên tuyệt đối không có khả năng ngồi yên không để ý đến.
Diệp Hạo cùng Đường Phiên Phiên đưa Mao Sơn Phái một phần đại lễ lớn như vậy, bởi vậy một đám cao tầng Mao Sơn Phái sao có thể để hai người rời đi? Nên Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên ở Mao Sơn Phái chơi nửa tháng.
Nửa tháng này, toàn bộ giới tu đạo đều bị thủ đoạn của Diệp Hạo cùng Đường Phiên Phiên hù dọa.
- 100 Ngộ Đạo Diệp, 100 Trung Phẩm Linh Bảo.
- Thực lực Mao Sơn Phái sẽ tăng lên gấp đôi.
- Mao Sơn Phái vượt qua Ngũ Môn là cái chắc.
- Vượt qua? Mao Sơn Phái đã vượt qua Ngũ Môn rồi mà? Các ngươi không biết Hiểu Minh đã chiếm được một kiện Tiên Bảo sao? Có được hai đại Tiên Bảo, Mao Sơn Phái đã ngồi ngang hàng với Tam Tông rồi.
- Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên chỉ đến báo ân đó.
- Tỏ vẻ như vậy, Diệp Hạo không sợ các Đại Tông Môn ngấp nghé sao?
- Ai dám ngấp nghé, ai có thể ngấp nghé nữa hả?
- Trước đó, Diệp Hạo dựa vào vài át chủ bài đã trấn áp toàn trường rồi.
- Ai có thể cam đoan Diệp Hạo không còn át chủ bài nào nữa? Trong tay cậu ta còn một kiện Tiên Bảo, Đường Phiên Phiên cũng có thể có một kiện Tiên Bảo. Bởi vậy, muốn trấn áp bọn họ phải xuất động bao nhiêu người dùng Tiên Bảo mới được đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]