Chương trước
Chương sau
Nửa Đường Chặn Giết

- ---------------------------------

Lưu trưởng lão Trầm Ngư tông dám lấy danh dự bản thân cùng tông môn bảo đảm Đường Phiên Phiên không có vấn đề gì.

Như vậy đối với tu sĩ tư chất cao như Đường Phiên Phiên các tông môn khác sao không động tâm?

- Đường Phiên Phiên, cô có nguyện ý vào Ngũ Hành tông chúng tôi không?

Một vị trưởng lão Ngũ Hành Tông nghiêm mặt nói.

- Nếu cô tiến vào Ngũ Hành tông chúng tôi, tôi cam đoan cho cô đãi ngộ Thiếu tông chủ.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Vị trưởng lão Ngũ Hành tông này sở dĩ dám đưa ra đãi ngộ như vậy cũng bởi vì linh căn của thế hệ trẻ tuổi trong tông chênh lệch rất lớn so với Đường Phiên Phiên a.

Nếu Đường Phiên Phiên tiến vào Ngũ Hành tông thì tông chủ đương nhiên phải cho đãi ngộ thiếu tông chủ rồi.

- Đường Phiên Phiên, chúng ta cũng coi như có duyên.

Lưu tu sĩ kéo tay Đường Phiên Phiên nói.

- Vừa nãy thật sự không còn cách nào khác đành phải kiểm tra cô, nếu cô muốn tiến vào Trầm Ngư tông tôi sẽ dốc hết tất cả để bồi dưỡng cô.

- Trầm Ngư tông mấy người đã có Thải Hàm, làm sao còn có thể toàn lực bồi dưỡng Đường Phiên Phiên được?

Ánh mắt một nữ tu sĩ Nam Hải môn ánh mắt nhìn Đường Phiên Phiên nói.

- Nam Hải tông môn chúng tôi sẽ dốc hết tài nguyên tông môn bồi dưỡng cô không kém gì Mệnh tinh.

Linh căn Mệnh tinh là cái gì mọi người đều không biết, nhưng cao nhất cũng là tử sắc thượng đẳng linh căn, bởi vậy nữ tu sĩ nói ra lời như vậy cũng không phải không có đạo lý.

Trong lịch sử, Mệnh tinh cũng có đối thủ và Đường Phiên Phiên chính là người như vậy.

- Tôi chỉ muốn ở đây chờ Diệp Hạo.

Đường Phiên Phiên cự tuyệt nói.

- Diệp Hạo? Có lẽ cô chưa biết Diệp Hạo là Long tộc a.

Nữ tu sĩ Nam Hải môn khẽ thở dài.

- Long tộc? Không thể nào?

Đường Phiên Phiên lập tức phản bác.

Nữ tu sĩ Nam Hải môn kể lại mọi chuyện một lần.

Đường Phiên Phiên trầm mặc không nói.

Minh Uy trưởng lão Mao Sơn phái thấy vậy nói.

- Đường Phiên Phiên, tôi đề nghị bây giờ cô nên đi theo Mao Sơn chúng tôi, về phần sau này muốn đi hay ở đều tùy thuộc vào quyết định của cô.

Đường Phiên Phiên trầm ngâm một cái nói.

- Tôi muốn mang theo Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường.

- Được.

Minh Uy nhẹ gật đầu.

Đương Phiên Phiên đã quyết định nên các tu sĩ tông môn khác cũng không tiện nói gì hơn.

- Thân phận Đường Phiên Phiên đã không có vấn đề, như vậy tôi sẽ đưa mấy cô ấy đi.

Minh uy nhìn mọi người xung quanh một cái rồi cùng bốn người Đường Phiên Phiên rời đi.

Không có người nào ngăn cản.

Muốn ngăn cản cũng cần có lý do hợp lý.

Bản thân Hồ nữ cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, dùng lý do đó để ngăn cản không có đạo lý nào.

- Chuyện ở đây tất nhiên phải điều tra rõ ràng, tôi sẽ trở về tông môn phục mệnh.

Vinh Lệ Bách Quỷ tông nói đến đây cũng quay người rời đi.

- Tôi cũng muốn quay về tông môn phục mệnh.

Trưởng lão Thị Huyết tông nói xong rời đi.

Trong một khoảng thời gian ngắn chỉ còn tám chính đạo tông môn gồm Bế Nguyệt tông, Trầm Ngư tông, Ngũ Hành tông cùng Long Hổ môn.

- Minh Uy là mối nguy hại lớn.

Trưởng lão Long Hổ môn vuốt râu nói.

- Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Đường Phiên Phiên rơi vào tay Tông môn tà đạo sao?

Lưu trưởng lão Trầm Ngư tông nói.

- Tôi cảm thấy trước mắt chúng ta nên tập trung vào nhiệm vụ, tiến về Côn Lôn chờ lệnh.

Trưởng lão Kim Cương môn chậm rãi nói.

- Minh Uy trưởng lão Mao Sơn phái thực lực trác tuyệt, chỉ sợ không cần chúng ta trợ giúp.

- Tôi cung nghĩ như thế.

Đối mặt với lời từ chối của chính đạo Tông môn Lưu trưởng lão Trầm Ngư tông cực kì tức giận.

- Trách không được nhiều năm như vậy chính đạo thủy chung không thể diệt được tà đạo.

Lưu tưởng lão nói đến đây rồi quay người đuổi theo Minh Uy.

Sắc mặt cường giả tông môn Bế Nguyệt tông đều không dễ nhìn, lời này của Lưu trưởng lão chẳng khác gì tát thẳng vào mặt bọn họ.

Trưởng lão Long Hổ môn có chút thất vọng nhìn bọn họ một hồi cũng đuổi theo.

...

Bốn người Đường Phiên Phiên nghe Minh Uy giải thích chuyện Côn Lôn yêu vực.

Mới nói được một nửa, đột nhiên xuất hiện một cái miệng lớn đầy máu chuẩn bị nuốt đám người vào trong.

Minh Uy biến sắc, ông vội kết ấn hai tay.

Một pho tượng kim cương ngay lập tức xuất hiện giữa không trung, một quyền của pho tượng kim cương đập tới cái miệng đầy máu.

Song phương va chạm dẫn đến vụ nổ kinh thiên, dư âm kinh khủng khiến lão đạo sĩ liên tục lùi lại mấy bước.

Đợi đến lúc khói bụi tan hết đồng tử Minh Uy co rụt lại, bởi vì ông thấy sáu bóng người đang vây quanh bản thân.

- Thị Huyết Tông, Bách Quỷ Tông, Bách Ma Tông, Luyện Hồn Tông, Nam Man Tông, Thiên Độc Tông đều đến đông đủ a.

Ngoài miệng Minh Uy nói rất thoải mái nhưng trong lòng hoàn toàn ngược lại.

Sáu đại trưởng lão này cho dù ông gặp ai cũng không hề sợ, vấn đề là đồng thời đối mặt với sáu người thì ông cũng lực bất tòng tâm.

Minh Uy không phải không thể triệu hoán tổ sư.

Nhưng sáu vị này có cho mình cơ hội triệu hoán hay không?

- Không biết Trầm Ngư tông sẽ không nhúng tay vào, bởi vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa.

Vinh Lệ Bách Quỷ tông trầm giọng nói.

Ngay lúc ông ta vừa nói xong một bàn tay đã đăt trên bờ vai ông.

- Ai?

Vinh Lệ đang định phải kháng nhưng đôi tay kia nhấn vào bả vai hắn một cái, nửa bên người Vinh Lệ lúc này bị một kình lực kinh khủng đánh ngã.

Vinh Lệ hoàn toàn không thể sống nổi.

- Ngươi là ai?

Trưởng lão Thị Huyết tông nghi ngờ nhìn một thân ảnh hư ảo bên người Vinh Lệ.

Thân ảnh hư ảo lóe lên một cái, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, đánh ra một quyền.

Vị trưởng lão Thị Huyết tông muốn né tránh lại hoảng sợ phát hiện mình bị khí cơ kinh khủng khóa chặt.

Không thể động đậy.

Điều duy nhất trưởng lão Thị Huyết tông có thể làm là trơ mắt nhìn nắm đấm đánh vào bản thân.

Sau khi cơ thể trưởng lão Thị Huyết tông chia năm xẻ bảy, trưởng lão Bách Ma tông cùng các trưởng lão bốn đại tông môn khác mới ý thức được mình đã gặp cao thủ mà bản thân có thể địch nổi.

- Cao thủ Nguyên Anh.

- Nguyên Anh cao giai.

- Rút lui.

- Chúng ta không phải đối thủ của hắn.

Cao thủ bốn đại tông môn không hẹn mà cùng chạy thục mạng về bốn hướng.

Nhưng những việc này đều phí công vô ích.

Thực lực song phương cách biệt quá lớn, hơn nữa người xuất thủ am hiểu tốc độ, bởi vậy dù bọn họ có tản ra chạy trốn cũng không thoát được kiếp phải chết.

Vài giây sau thân ảnh đi tới trước mặt Minh Uy nói.

- Mao Sơn phái đã trở thành mục tiêu đả kích của mọi người, thật sự không thích hợp để giúp đỡ các cô ấy nữa.

- Ngươi là ai?

Minh Uy cảnh giác nhìn thân ảnh hư ảo nói.

- Tôi là người bảo vệ Diệp Hạo.

Thân ảnh hư ảo đó không phải ai khách chính là Võ Đào.

- Diệp Hạo?

Minh Uy biến sắc nói.

- Diệp Hạo…là Long tộc thật sao?

- Diệp Hạo không phải là Long tộc.

Đường Phiên Phiên nhìn Minh Uy nói.

Minh Uy nhìn thần sắc trịnh trọng của Đường Phiên Phiên, nói tiếp.

- Chuyện này phía trên sẽ có kết luận.

- Chuyện này đợi đến lúc Diệp Hạo trở về sẽ giải thích cho ông.

- Cô biết cái gì sao?

Trong lòng Minh Uy khẽ động nói.

- Chờ đến lúc thích hợp ông tự nhiên sẽ biết rõ, tôi sở dĩ không nói cũng vì có nỗi khổ tâm.

Đường Phiên Phiên trầm ngâm một hồi vẫn quyết định không nói cho Minh Uy biết chuyện trong cơ thể Diệp Hạo có Long châu.

Thứ nhất, Đường Phiên Phiên không xác định Mao Sơn phái có động tâm hay không? Thứ hai, chuyện này một khi bại lộ sẽ gây nên sóng to gió lớn, đến lúc đó ba mẹ Diệp Hạo cũng không được trải qua quãng thời gian của người bình thường nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.