Chương trước
Chương sau
Thiên Chu

- ---------------------------------

Thân là truyền nhân Thiên Cơ các, Minh Kim Cổ cũng có cơ duyên của bản thân.

Sở dĩ hắn có thể trốn vào không gian vì dựa vào Pháp Bảo trong tay.

Nhưng Minh Kim Cổ không nghĩ tới bản thân vừa mới trốn vào không gian lại có một thần niệm tấn công hắn.

Minh Kim Cổ phun ra một ngụm máy tươi rồi chật vật chạy ra khỏi không gian.

- Ta không cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi dám đáng lén ta, dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ nhất định giết chết ngươi.

Minh Kim Cổ lạnh lùng quát lơn.

- Nếu đã nói như vậy, lão tử liền giết ngươi diệt trừ hậu hoạn.

Diệp Hạo dưới ảnh hưởng của Hắc Long, tính cách càng trở nên kiêu ngạo bất tuân, câu nói của Minh Kim Cổ đã hoàn toàn chọc giận hắn.

Cảm nhận sát ý ẩn trong lời nói, trên mặt Minh Kim Cổ lộ ra một tia kinh sợ.

Nhưng hắn lại chắc chắn bản thân sẽ không chết ở chỗ này.

Không vì cái gì khác, bởi vì hắn chính là Mệnh tinh a.

- Giết.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động một cái phân thân vọt tới Minh Kim Cổ.

Kỳ thật Minh Kim Cổ không hiểu Không Gian Chi Thuật, hắn dựa vào chỉ pháp bảo trong tay mình thôi.

Bởi vậy qua mười mấy chiêu, Minh Kim Cổ đã rơi vào thế hiểm.

Kỳ thật lúc này, hắn hoàn toàn có thể rời đi.

Nhưng Minh Kim Cổ hắn đến đây để chiếm trước cơ duyên, nếu tùy tiện mà rời đi thì thật không đáng.

- Đi chết đi.

Lúcn này, trong tay Minh Kim Cổ xuất hiện một thanh kiếm lệnh tử sắc, lúc kiếm lệnh xuất hiện toát ra uy năng kinh khủng, Diệp Hạo ở xa nhìn thấy thế, sắc mặt cũng thay đổi.

- Kiếm lệnh được cao thủ Nguyên Anh kì cô đọng.

Vô Nhan Tử trầm giọng nói.

Diệp Hạo không hề chần chờ, thi triển không gian chi thuật rời đi.

Sau một khắc, lệnh thanh kiếm tử sắc hóa thành một tia sáng nhanh như thiểm điện xuyên thủng phân thân Diệp Hạo, đạo phân thân này rất nhanh hóa thành tro.

- Hừ.

Nhìn thấy Diệp Hạo chết, trong mắt Minh Kim Cổ lóe lên một tia khoái chí.

- Không đúng, còn một tên.

Thần niệm Minh Kim Cổ quét mắt một vòng nhưng vẫn không thể tìm được thân ảnh của Vô Nha Tử.

- Chẳng lẽ trong tay ông ta cũng có pháp bảo không gian để trốn vào hay sao?

Minh Kim Cổ nghi hoặc khó hiểu nói.

Ngay lúc hắn thử tuy tìm lại cảm thấy cơ thể mình có hơi mệt mỏi.

- Rời khỏi nơi này thôi.

Minh Kim Cổ hiểu bản thân nhất định phải rời đi, nếu không tí nữa hắn cũng không có năng lực vận dụng pháp bảo.

Diệp Hạo và Vô Nha Tử xuất hiện trong khu rừng cách đó mấy ngàn dặm.

- Kiếm Lệnh là thứ gì vậy?

Diệp Hạo hỏi Vô Nha Tử.

- Kiếm Lệnh là một loại pháp bảo được ôn dưỡng trong Nguyên Anh, nó có thể phát huy được ba lần công kích, đây cũng là lý do tại sao tôi lại bảo cậu chạy đi.

Vô Nha Tử nói đến đây, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở.

- Đây cũng là lý do vì sao tán tu không dám giao thủ với đệ tử tông môn, bởi vì trong tay bọn chúng luôn có pháp bảo hiếm lạ.

- Minh Kim Cổ đã bị tôi đánh trọng thương, mấy ngày sau may ra mới có thể khôi phục được.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Tôi muốn thừa dịp khoảng thời gian này truy sát hắn.

- Truy sát Minh Kim Cổ?

Vô Nha Tử biến sắc hỏi lại.

- Tôi đã lưu lại ấn ký truy tung trên người Minh Kim Cổ, mấy ngày này phân thân của tôi sẽ truy sát hắn.

- Nói như vậy sẽ kết thù lớn a.

- Tôi không giết Minh Kim Cổ, hắn cũng sẽ giết tôi thôi.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Còn nữa, Minh Kim Cổ một khi đã khôi phục khẳng định sẽ dẫn dụ tu sĩ tiến về địa bàn Thị Huyết Phong.

- Nói cũng đúng.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Vô Nha Tử cũng bình tĩnh trở lại.

- Tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Vô Nha Tử hỏi tiếp.

- Thời gian tiếp theo, chúng ta điều tra tình huống yêu thú nơi này một chút đi.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra.

Trong nửa tháng này, Diệp Hạo và Vô Nha Tử cơ hồ mỗi giờ mỗi khắc đều trong trạng thái chiến đấu, vô luận sức chiến đấu của Diệp Hạo hay Vô Nha Tử đều được củng cố tăng lên nhanh chóng.

Hôm nay hai người đi vào một sơn cốc.

- Mạng nhện thật lớn.

Diệp Hạo nhìn thấy một mạng nhện vô cùng lớn phủ kín miệng sơn cốc.

- Thiên Chu.

Trên mặt Vô Nha Tử lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng nói.

- Thiên Chu là con gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Bình thường, Thiên Chu đều thủ hộ một Động thiên phúc địa, nói cách khác bên trong sơn cốc có Linh dược, Thọ quả.

Ánh mắt Vô Nha Tử sáng rực nói.

- Vậy chúng ta vào thôi.

- Trước khi vào chúng ta nên tìm hiểu thực lực Thiên chu đã.

Vô Nha Tử nói đến đây Thần niệm liền đánh tới mạng nhện, ngay lập tức một con Thiên Chu xuất hiện, một đôi mắt tinh ranh khóa vào hai người Diệp Hạo, nó phun một dòng chất lỏng về phía hai người.

Chất lỏng trong nháy mắt hóa thành một một mạng nhện to lớn bao phủ chu vi vài trăm mét.

- Phá.

Ngón tay Diệp Hạo xuất hiện hai đạo hỏa diễm bay đến đốt mạng nhện, khiến Diệp Hạo kinh ngạc chính là, mạng nhện lại không hề bị tổn thương.

- Mạng nhện của Thiên Chu không sợ nước, lửa.

Nói đến đây, Kim đan trong cơ thể hắn bắt đầu cuồn cuộn phóng Chân nguyên, những sợi Chân nguyên tinh thuần hóa thành một dòng khí đáng sợ chặn mạng nhện lại.

- Thiên Chu này chỉ có tu vi Kim Đan tầng hai.

Khi Vô Nha Tử cảm nhận được tu vi của Thiên chu, trên mặt bỗng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Tu vi Vô Nha Tử còn muốn vượt qua con Thiên Chu này, bởi vậy ông rất tự tin có thết giết chết nó.

Ngay lúc này, Vô Nha Tử lại thấy được một màn khiếp sợ, mất chục đầu Thiên chu đột ngột xuất hiện xung quanh mạng nhện.

- Trời ơi!

Vô Nha Tử nhìn thấy vậy làm sao còn dám ở lại, hắn tóm lấy Diệp Hạo hoảng hốt mà tháo chạy.

Chạy hơn ngàn dặm, trong lòng Vô Nha Tử vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.

- Vừa nãy cậu thấy được bao nhiêu con Thiên Chu?

- 32 con.

Diệp Hạo trả lời.

- Nhiều con tụ tập ở đây như vậy, có thể chắc chắn rằng Linh dược Thọ quả nơi đó vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.

Vô Nha Tử bất đắc dĩ nói.

- Đám Thiên Chu kia có cảnh giới cao nhất là bao nhiêu?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi hỏi.

- Ta thấy được ba con Kim đan tầng ba, còn lại đều là Kim đan tầng hai, tầng một.

Thần niệm Vô Nha Tử vừa mới quét qua đã xem thấu được tu vi của những con nhện kia.

- Nếu vậy cũng không phải không có biện pháp a.

Diệp Hạo cười nói.

- Biện pháp gì?

Vô Nha Tử kích động lên.

- Chỉ cần tôi đột phá đến Kim đan cảnh, tất cả các vấn đều đều được giải quyết dễ dàng.

Diệp Hạo nhìn Vô Nha Tử nói.

- Cậu đột phá Kim Đan cảnh thì sao?

Vô Nha Tử không hiểu ý Diệp Hạo.

- Sau khi tôi đột phá đến Kim Đan cảnh cho dù Kim đan tầng ba tôi cũng không sợ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Tu vi Diệp Hạo càng tăng, chiến lực của hắn càng cường đại.

Bởi vì hắn đang từ từ phóng thích uy năng của Tiên thể.

Thực thế, nếu Diệp Hạo đột phá, Kim đan tầng ba cũng chưa phải đối thủ của hắn.

- Dù vậy chúng ta cũng không phải đối thủ của bọn Thiên Chu kia.

Vô Nhan Tử ban đầu chấn động nhưng lại ném ra một vấn đề khác.

- Đợi tôi đột phá, tiền bối sẽ biết.

Diệp Hạo bí hiểm cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.