Mấy cảnh sát đứng nhìn nhau, cuối cùng người phụ trách lần hành động này cầm chứng nhận sĩ quan của Diệp Hạo lên, trên mặt lộ thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Quân hàm Thượng tướng.
- Bắt hắn lại cho tôi.
Người cảnh sát vung tay quát lên.
- Lá gan của cậu không nhỏ nha.
Diệp Hạo nghi ngờ nhìn hỏi lại đối phương.
- Lá gan của anh to thì có.
Âm thanh người nọ chuyển sang lạnh lùng hẳn.
- Làm giả chứng nhận sĩ quan, cậu biết tội gì không?
- Tội thứ năm trong mười tội bị xử tử.
Diệp Hạo bình tĩnh đáp.
- Vậy anh có biết bây giờ mình có tội gì không?
Diệp Hạo bình tĩnh hỏi lại.
- Tôi chưa bao giờ nghe nói qua 19 tuổi đã được lên tới Tướng quân.
Tướng quân – hai chữ này đại biểu cho cái gì?
Nếu không có lại lịch và chiến công hiển hách, muốn đạt được nó khó như trên trời.
Diạo tuổi còn trẻ tại sao có thể là Tướng quân được.
- Anh chưa nghe nói qua cũng không có nghĩa là không có.
Ngay lúc âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống, mấy vị quân nhân tay cầm súng tự động vọt lên phía trước.
- Cùng chúng tôi đi một chuyến.
Đi cùng với mấy vị cảnh sát này còn có hai Đại úy hai vạch bốn sao.
- Các cậu…
Sắc mặt mấy cảnh sát đều thay đổi.
- Ai cho mấy người cái quyền bắt thủ trưởng?
Người Đại úy lạnh lùng quát lên.
- Mấy người có thể không phối hợp, nhưng hậu quả chính là tôi sẽ xử bắn tất cả ngay tại chỗ này.
Đại úy này vừa dứt lời, có mấy quân nhân mở chốt cò súng.
Họ làm sao còn dám phản kháng.
Trong đó, người cảnh sát vừa mới lật xem giấy chứng nhận của Diệp Hạo càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Vừa nãy hắn mới nói Diệp Hạo là Tướng quân, nhưng thực tế Diệp Hạo chính là Thượng Tướng quân.
Chênh lệch giữa hai cấp bậc này không phải đơn giản chỉ có 1 sao.
Mới trẻ như vậy đã làm Thượng Tướng quân.
Người cảnh sát này ý thức được trong nhóm quan trường Giang Nam sẽ có một nhóm người không may.
Mà việc này cũng không liên quan tới hắn.
Hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh mà làm việc thôi!
Mấy vị này được đưa tới một căn phòng khác, rất nhanh sau đó đã nói hết mọi chuyện ra, bọn họ bị người khác giải đi.
…
Lại nói về Vương Dương Minh.
Vương Dương Minh đang trên đường đến bệnh viện thì bị tập kích.
Một chiếc xe container mất kiểm soát lao đến xe chuyên dụng của Vương Dương Minh, lúc hai xe sắp đụng vào nhau, chiếc xe của ông ta quỷ dị trượt đi mấy mét, vừa khích tránh được chiếc container kia.
Ánh mắt Vương Dương Minh âm trầm nhìn thoáng qua chiếc container đang cháy rồi ra lệnh cho tài xế chạy tới bệnh viện.
Nhưng không đi được mấy trăm mét, Vương Dương Minh đã nghe thấy một tiếng súng vang, nhưng viên đại lại không bắn vào xe của anh ta.
- Anh cứ đi đến bệnh viện đi, an toàn không cần lo lắng.
Đúng lúc đó trong tai Vương Dương Minh vang lên tiếng của Diệp Hạo.
Vương Dương Minh kinh ngạc nhìn bốn phía.
Diệp Hạo không ở đây nhưng sao thanh âm lại rõ ràng như thế chứ?
Chợt Vương Dương Minh nhớ tới thân phận Diệp Hạo, Diệp Hạo tuổi còn nhỏ như vậy đã đứng hàng Đại quân nhất phẩm, làm sao không có bản lĩnh đặc biệt chứ.
- Tiếp tục lái xe.
Vương Dương Minh nhìn tài xế vẫn đang hoảng hồn nói.
- Nhưng mà…
Sắc mặt tài xế trắng bệch nói.
- Nếu chúng ta tiếp tục đi, khẳng định còn có không ít nguy hiểm đang chờ chúng ta a.
- Người quân đội đã khống chế xung quanh, chuyện an toàn ông không cần lo lắng.
Vương Dương Minh nói.
Điều người tài xế đoán đã chính xác.
Bởi vì đoạn đường xe chuyên dụng của Vương Dương Minh đi tới bệnh viện bị bốn lần tập kích, lần cuối cùng còn có mười tay súng ngang nhiên hiện thân xuất thủ, nhưng cả mười sát thủ đều toàn bộ ngã xuống.
- Tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Thần sắc Vương Dương Minh thay đổi liên tục.
Sau khi đến bệnh viện, Vương Dương Minh vội vã đến phòng bệnh Lý Đằng, đến phòng bệnh hắn mới biết Lý Đằng vừa bị tập kích, nếu không có người quân đội xuất thủ chỉ sợ Lý Đằng khó có thể giữ được tính mạng.
Kì thật tin tức Lý Đằng biết rất ít.
Lý Đằng có thể bị lật đổ cũng chỉ vì hắn là cấp trên thôi.
Những quan viên đều như châu chấu bám trên cùng một sợi dây thừng, trời mới biết sau khi vị kia vào có cắn loạn hay không?
Đợi sau khi kết thúc chữa bệnh cho các bệnh nhân, Diệp Hạo đi đến phòng bệnh của Lý Đằng.
- Diệp thần y, Lý Đằng còn đang cấp cứu.
Viện trưởng đang định ngăn cản Diệp Hạo đã bị một người lính đè xuống.
Diệp Hạo vào được phòng bệnh Lý Đằng không một trở ngại nào.
Vương Dương Minh nhìn thấy Diệp Hạo vội vàng đứng lên cung kính nói.
- Tổ trưởng.
Tất cả các tổ viên nhìn thấy vậy đều kinh ngạc há to miệng.
- Diệp Hạo là tổ trưởng?
- Chuyện này cũng quá khó tin đi.
- Diệp Hạo chẳng lẽ là thuốc an thần của Vương tổ trưởng sao?
Diệp Hạo không để ý những tổviên thảo luận mà đưa USB cho Vương Dương Minh.
- Tôi nghĩ thứ này có thể trợ giúp cho anh.
Toàn bộ dung bên trong USB đều là video những quan chức mà Dương Vương Minh cung cấp, Diệp Hạo ghi chép nửa ngày sinh hoạt của bọn họ vào đó, điều này giống như việc Diệp Hạo đứng trước mặt các quan viên đó rồi không coi ai ra gì mà ghi hình lại.
Chẳng lẽ những quan viên này đều bị mù?
Đương nhiên không thể như thế!
Vậy sao Diệp Hạo có thể ghi lại được?
Trừ phi Diệp Hạo tàn hình.
Đây là kết luận của Vương Dương Minh sau khi xem hết những video.
Bởi vì có quan viên đặt quy tắc ngầm cho cấp dưới nếu chụp hình hay quay phim phải có sự cho phép.
Trên thực tế, những quan viên này ngoại trừ hai người không có vấn đề ra, còn lại đều trong sự suy đoán trước đó anh ta.
- Còn cần giám sát gì nữa không?
Diệp Hạo nói.
- Trong đây đã có đầy đủ chứng cứ, không cần theo dõi tiếp đâu, tôi sẽ đến tỉnh phòng trực tiếp phát lệnh truy bắt.
Hắn hiểu rõ nếu không có video này của Diệp Hạo, nếu muốn đào ra chứng cứ những quan viên trong danh sách còn không biết đợi đến ngày tháng năm nào.
Ngay trong đêm đó, trên tỉnh trực tiếp điều hơn ngàn cảnh sát đến, tất cả đều dựa vào danh sách mà truy bắt từng người, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Giang Nam đều chấn động, bởi vì các quan viên cao tầng cơ hồ đều bị bắt hết.
Ai cũng không ngờ trung ương phái tổ công tác cường hãn như vậy đến đây.
Vào ngày thứ hai, một vị phó tỉnh trưởng Tỉnh ủy đi tới Giang Nam tạm thay nhận chức chủ tịch thành phố.
Việc vây bắt đến giờ vẫn còn đang tiếp tục.
Phía trên có vần đề, phía dưới sao có thể không có chứ.
Một hồi phong ba xảy ra.
Trận phong bạo bao phủ toàn bộ Giang Nam.
Nhưng ngoài sự suy đoán của mọi người, đại hội đấu thầu tại Quảng Trường Nhân Dân vẫn cử hành đúng hẹn.
Phụ trách hoạt động lần này là Tỉnh Trưởng Không Hành Phó.
Dù Diệp Hạo đã sớm nói cho Diệp Chí Quốc biết không có vấn đề gì, nhưng khi đến hội trường, trong lòng ông vẫn có chút khẩn trương.
- Ông chủ, ông nghĩ công ty trách nhiệm hữu hạn Chí Quốc chúng ta có thể làm được không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]