Chương trước
Chương sau
Trói Lại

- ---------------------------------

Ngay lúc Vi Đà còn đang kinh ngạc, một đạo thân ảnh nháy mắt xuất hiện trong phòng, tiếp đó một đôi đại thủ cứng chắc nâng cả người hắn lên giữa không trung.

- Diệp Hạo.

Vi Đà đợi thấy rõ thân ảnh vừa đến, trong mắt lộ vẻ hoàng sợ.

Vi Đà ngày đó bị cắt mất chân đã nghĩ đến việc trả thù, nhưng sau đó bị Lâm Nhu Nhi tới cửa cảnh cáo, đối mặt với Lâm Nhu Nhi cường thế Vi gia lựa chọn nhượng bộ, mà sau khi tin tức Diệp Hạo là Tiên Thiên cao thủ bị tuôn ra, Vi gia cũng triệt để bỏ đi tâm tư trả thù Diệp Hạo.

Nhưng Vi Đà không nghĩ bản thân bức bách Trương Nhược Hàm lại bị Diệp Hạo phát hiện.

Không phải buổi live show đã kết thúc rồi sao?

Diệp Hạo còn bên trong này làm cái gì chứ?

Trương Nhược Hàm nhìn thấy tròng mắt Vi Đà đang trợn trắng, vội vàng kéo Diệp Họa lại.

Dù sao đây cũng là xã hôi có luật pháp.

Nếu Diệp Họa giết Vi Đà sẽ gây náo loạn rất lớn.

- Cô không muốn giết hắn à?

Diệp Họa nhìn về phía Trương Nhược Hàm, hỏi.

- Nhưng tôi không muốn liên lụy cậu.

Trương Nhược Hàm lên tiếng.

- Hay chúng ta báo cảnh sát đi.

- Cũng tốt.

Diệp Hạo nói xong, tiện tay ném Vi Đà qua một bên, tiếp đến lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thành.

Vi Đà không nói tiếng nào chỉ nhìn Diệp Hạo đang phát ra sát khí lên lên người mình, hắn rất rõ ràng, hiện tại nếu chọc giận Diệp Hạo, bản thân không có chút chỗ tốt nào.

Qua không bao lâu, Trương Thành tự mình suất đội chạy đến đây.

Lúc Trương Thành nhìn thấy trợ lý Trương Nhược Hàm nằm trong vũng máu đã ý thức được có chuyện lớn.

- Diệp Hạo.

Trương Thành cho Diệp Hạo một cái ánh mắt.

Diệp Hạo theo Trương Thành đi qua một bên nói:

- Chuyện gì?

- Chuyện này tôi không thể hỏi đến.

- Tại sao?

- Nơi này không phải khu vực tôi quản hạt.

Trương Thành cười khổ cất lời.

Trương Thành là phó cục trưởng Hối Khu.

Mà nơi này lại thuộc Phổ Đà Khu.

- Bởi vì nơi này không phải khu vực ông quản hạt nên tôi mới điều ông tới.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Thần sắc Trương Thành khẽ giật mình.

Hắn chú ý đến việc Diệp Hạo dùng một từ.

- Điều tới?

Diệp Hạo chỉ là thành viên cục Võ Đạo, hắn có tư cách gì điều động mình đến đây?

Ngay lúc Trương Thành nghi hoặc, Diệp Hạo đã lấy giấy chứng nhận từ trong ngực đưa cho lão.

Trương Thành nhìn thấy chức vị Diệp Hạo, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Cái này…cái này...

- Tôi sẽ nói chuyện này cho Thủ Phụ, bởi vậy chuyện này ông có thể lớn mật đi làm.

Diệp Hạo đánh mắt cho Trương Thành một cái:

- Cho người chết một cái giao phó.

Thần sắc Trương Thành dần trở nên nghiêm nghị.

Toàn bộ Hoa Hạ đều không có người dám nói đùa như thế.

Bởi vì cả gia tộc phải chịu trách nhiệm rất lớn a!

Nói cách khác Diêp Họa chính là Nhất Phẩm Đại Quan.

- Xin Thủ Trưởng yên tâm.

- Thân phận của tôi cũng phải giữ bí mật.

Diệp Hạo thản nhiên dặn dò.

- Vâng, tôi hiểu.

Trương Thành rất rõ ràng đây là một cơ hội khó có được.

Bản thân nếu xử lí thỏa đáng việc này, tương lai một bước lên mây cũng không phải không có khả năng.

Vốn ông rất kiêng kị giải quyết vụ án kiện tụng, nhưng hiện tại Trương Thành làm sao còn quan tâm chuyện này nữa?

Trước tiên Trương Thành tìm hiểu toàn bộ sự tình ở đây.

Kỳ thực chuyện này rất rõ ràng. Nhưng nó đính dáng đến Vi gia, không có mấy người dám động tay chân.

Mà lúc Trương Thành vừa mới bắt Vi Đà cùng hai tên bảo tiêu của hắn về quy án, cấp trên của ông đã trực tiếp truyền lệnh xuống cưỡng chế thả người.

Bất quá lại bị Trương Thành trả trở về.

Sau đó cấp trên Trương Thành hung hăn chạy tới cục cảnh sát, nhưng hắn không nghĩ tới Boss lớn (Diệp Hạo) cũng đang ở cục cảnh sát, vị đại Boss lên tiếng đuổi cấp trên Trương Thành đi.

Đúng, là đuổi đi.

Theo lấy vụ án này, bọn họ đào móc ra thêm từng chồng từng chồng chuyện tình thương thiên hại lí, Trương Thành căn cứ vào đúng chỉ thị, bắt đầu tóm gọn cả đám người Vi gia, ngắn ngủi nửa tháng, người Vi gia đã bị bắt hơn phân nửa.

Vi gia là gia tộc thâm căn cố đế ở Ma Đô, bởi vậy bọn họ mua chuộc nhân viên cấp cao không ích.

Nhưng tất cả những nhân viên nhà nước bị mua chuộc đều bị tra ra, rất nhiều quan viên vì chuyện này mà bị cắt chức, hành động lần này khiến đám quan liêu đồng lõa với Vi gia đều luống cuống.

Rõ ràng có người muốn trả đũa Vi gia, nếu không sẽ không làm đến trình độ này a.



Lại nói trở lại về Trương Nhược Hàm.

Trương Nhược Hàm nhìn thấy Vi Đà bị mang đi lo lắng nói:

- Hắn sẽ bị thẩm phán sao?

- Sẽ chứ.

- Nhưng tôi nghe nói Thế Lực Vi gia rất lớn.

- Công đạo tại lòng người.

Diệp Hạo cười khẽ đáp.

- Vi Đà sẽ phải nhận sự trừng phạt.

- Cảm ơn.

Trương Nhược Hàm nhìn Diệp Hạo một lúc rồi nghiêm túc nói.

- Không cần khách sáo.

Diệp Hạo nói xong, chuẩn bị rời đi.

- Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.

Nói xong, hắn vội quay người rời đi.

Trương Nhược Hàm nhìn theo bóng lưng Diệp Hạo đang dần khuất, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Tâm trạng hiện của của cô rất cần được an ủi, Diệp Hạo chỉ cần lưu lại bồi tiếp một chút sẽ có được hảo cảm của người đẹp, nhưng hắn nói đi là đi liền a.



- Ám Tinh Môn có bao nhiêu đệ tử?

Giữa không trung Diệp Hạo nhìn trung niên, hỏi.

- Đệ tử Ám Tinh Môn hết thảy có 300 người, trong đó tứ tinh sát thủ có 3 người, tam tinh sát thủ có 9 người, nhị tinh sát thủ có 27 người, nhất tinh sát thủ có 81 người, về phần còn lại là đám sát thủ không có xếp cấp bậc.

Võ Đào nhẹ giọng trả lời.

Tứ tinh sát thủ đối ứng Nguyên Anh Cảnh, Tam Tinh là Kim Đan Cảnh, Nhị Tinh là Thông Thiên Cảnh, Nhất Tinh là Ích Cốc Cảnh.

- Tại sao nhân số sát Thủ lại cố định vậy?

- Đâu phải ai cũng có tư cách trở thành Tinh Cấp Sát Thủ.

- Kẻ Thông Minh thì sống, ngược lại thì chết?

- Không sai.

- Ám Tinh Môn to lớn như vậy mà ngay cả Trọng Kiếp Cảnh cũng không có.

Diệp Hạo có chút khinh bỉ nhìn qua Võ Đào.

Sắc mặt Võ Đào tức khắc đen lại.

- Cậu cho rằng cao thủ Trọng Kiếp Cảnh là rau cải trắng ngoài chợ, mốn có là có à?

- Nhưng Ám Tinh Môn các người không có nha.

- Tôi tu vi mặc dù không phải Trọng Kiếp Cảnh nhưng cũng từng giết qua cao thủ Trọng Kiếp Cảnh.

Võ Đào nói sự tích quang huy của bản thân ra.

- Ủa, vậy tôi thì sao? Tại sao ông lại tự mình xuất thủ, truy sát tôi một tên chỉ đến Ích Cốc cảnh đây?

- Cậu cảm thấy ai cũng có tư cách truy sát Mệnh Tinh à?

Võ Đào nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Nếu không phải người yêu cầu ra giá quá cao, tôi cũng sẽ không ra tay đâu.

- Sự thật chứng minh truy sát mệnh tinh là sự tình tự tìm cái chết.

Võ Đào nói đến đây trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ai có thể nghĩ thần niệm Tô Tiểu Ngư vẫn luôn âm thầm bảo vệ Diệp Hạo chứ.

Tô Tiểu Ngư người là là Địa Tiên nha!

Được Tô Tiểu Ngư che chở, trừ phi xuất động cường giả Địa Tiên, nếu không, đừng nghĩ đến việc chạm vào được góc áo của Diệp Hạo.

Còn nữa, Tô Tiểu Ngư trong Địa Tiên hàng ngũ cũng cực kì cường đại, những Địa Tiên đồng cấp không phải đối thủ của cô ta.

Võ Đào rất rõ ràng, nếu bản thân thực sự xuất thủ đánh giết Diệp Hạo, Tô Tiểu Ngư sẽ ngay tức khắc hạ sát mình, đến lúc đó cả Ám Tinh Môn cũng sẽ bị liên lụy.

Mà đến lúc đó, đệ tử Ám Tinh Môn của ông ta có thể sống xót sẽ là một kỳ tích a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.