Lại Đến Tử La Lan
- ---------------------------------
- Được rồi, cô Lãnh, cô có chuyện gì không?
- Diệp Hạo, cậu có thể hay không…
Lãnh Tuyết mới nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang:
- Không thể.
- Tôi còn chưa nói chuyện gì mà?
- Cô không nói tôi cũng biết rồi.
Diệp Hạo cười đáp:
- Nếu như cô dùng chén thuốc, tôi nhất định không nói hai lời đưa qua, nhưng nếu Lãnh gia thì tôi không có hảo cảm.
Diệp Hạo nói tiếp:
- Cô hãy nói lại lời của tôi với bọn họ, sau đó tìm tôi sau, tôi cúp máy trước a.
Nói xong hắn lập tức cúp điện thoại.
Đúng là đau đầu!
Chưa được bao lâu, điện thoại lại đổ chuông.
- Alo, mẹ ạ.
- Tiểu tử, con giữ lại trong nhà mấy bình đi.
- Được, chuyện này mẹ cứ yên tâm.
- Vậy đươc, đúng rồi, khi nào thì con về nhà?
- Khoảng nữa tháng nữa.
- Đầu năm hai ngàn không trăm mười bảy lận à?
- Ở đây con chút việc.
Diệp Hạo nói chuyện với mẹ một lúc xong tắt máy.
Vừa tắt điện thoại xong, lại có một số lạ gọi đến.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua xong để đó.
Người lạ, hắn không thèm quan tâm.
Đây không phải do hắn cao ngạo mà bây giờ gọi cho hắn, ngoại trừ muốn bình thuốc thì còn cái gì nữa?
Điện thoại lại đổ chuông nữa.
Hắn chần chờ một chút bấm trả lời.
- Diệp Hạo, tôi là Lâm Viễn Đồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-hoc-sinh/3257414/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.